Quả nhiên Âm Tiểu Phong xảy ra vấn đề, anh ta tu luyện Tam Âm Kinh khiến kinh mạch đứt đoạn, hơn nữa tinh thần còn hỗn loạn, biểu cảm không ngừng thay đổi, khi thì đau buồn, khi thì hưng phấn, khi thì lại vô cảm.
Ngô Bình kiểm tra một lát, rồi nói: “Có thể chữa được, ông đi ra trước đi”.
Âm Tứ Bình vội vàng chạy ra khỏi phòng, đợi ở bên cạnh. Lúc này, bên cạnh ông ta còn có một người trung niên, người này kín đáo nói: “Anh Tư, cậu ta thật sự có thể chữa được cho Tiểu Phong sao?”
Âm Tứ Bình: “Chấn Sơn Chưởng kinh khủng đến thế nào, cậu và tôi đều biết rõ. Cậu ta có thể chữa được Chấn Sơn Chưởng, đương nhiên cũng có thể chữa trị cho Tiểu Phong được. Hơn nữa, cậu ta cũng đã nói có thể chữa trị được rồi, tôi tin cậu ta”.
Người trung niên: “Anh Tư, vậy cậu ta tin nói trước đó sao?”
Âm Tứ Bình lạnh nhạt nói: “Tin hay không tin, có gì khác biệt sao? Người ta là thần y, chữa trị lấy tiền, chuyện của hai nhà chúng ta, cậu ta sẽ không quan tâm”.
Người trung niên gật đầu: “Vẫn là anh Tư suy nghĩ chu toàn. Nếu cậu ta chữa trị được cho Tiểu Phong, chúng ta nhất định sẽ cảm tạ bằng lễ trọng”.
Âm Tứ Bình: “Kết bạn với ai, cũng không bằng kết bạn với thần y. Y thuật Ngô thần y này rất giỏi, lúc trước tôi từng nghe nói đến danh tiếng của cậu ta. Đúng lúc, nhân cơ hội, nhà họ Âm ta cũng kéo qua hệ với cậu ta”.
Người trung nên: “Anh Tư, anh cho cậu ta Thiên Quân Lệnh chỉ là vì cảm ơn?”
Âm Tứ Bình: “Thiên Quân Lệnh trong tay chúng ta không có giá trị gì, chi bằng đưa cho cậu ta. Nói không chừng có thể mượn tay cậu ta, tìm được động phủ của Thiên Quân!”
Người trung niên gật đầu: “Cũng đúng. Thiên Quân Lệnh truyền thừa ở thế gian nhiều năm như vậy, qua tay vô số người, nhưng không ai tìm được động phủ Thiên Quân cả”.
Hai người kiên nhẫn đợi chờ, đợi đến khi trời tối, Ngô Bình đã đi ra, sau lưng anh còn có một người đàn ông sắc mặt bình thường, chính là Âm Tiểu Phong.
Nhìn thấy Tiểu Phong, Âm Tứ Bình hô lên: “Con trai?”
Âm Tiểu Phong gật đầu, nói: “Bố, con không sao. Thần y Ngô không chỉ chữa trị cho con, mà con giúp con khôi phục tu vi nữa”.
Âm Tứ Bình vui mừng, vội quỳ xuống đất vái, nói: “Âm Tứ Bình, cảm tạ thần y Ngô!”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không cần đa lễ, đây là chuyện tôi nên làm. Đúng rồi, tôi đã kê đơn thuốc, để cậu ta về nhà uống thuốc đúng giờ”.
“Vâng vâng”. Âm Tứ Bình vội nói.
Ngô bình: “Được rồi, mọi người quay về đi. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại”. Nói rồi, anh đưa một tấm danh thiếp cho Âm Tứ Bình.
Âm Tứ Bình vui mừng, ông ta biết có được tấm danh thiếp này, đồng nghĩa có thêm vô vàn cái mạng rồi, vội dùng hai tay nhận lấy.
Sau khi cha con Âm Tứ Bình rời đi, Ngô Bình lại đến bệnh viện một chuyến. Ban ngày không đến bệnh viện, chỉ có thể đến vào buổi tối giảng bài cho bọn họ.
Tối nay, anh đi khoa nội tiêu hóa, nằm viện tại khoa nội tiêu hóa đa phần đều là bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối. Như ung thư gan, ung thư dạ dày, ruột… Đều vào khoa nội tiêu hóa.
Ngô Bình biết rõ, dạy quá nhiều thì bọn họ cũng không học được hết, vì vậy bắt đầu từ một loại bệnh trước, rồi phân tích phù hợp.
Tối nay, anh chọn một người bệnh ung thư gan. Đây là một người đàn ông sáu mươi lăm tuổi, bởi vì bình thường uống quá nhiều rượu, dẫn đến gan xơ cứng, trướng nước, nửa tháng trước kiểm tra ra ung thư gan, hơn nữa đã xuất hiện tuyến bạch huyết di căn.
Bệnh nhân như vậy tạm thời chỉ có thể áp dụng hóa trị để làm chậm bệnh tình, quá trình hóa trị rất đau đớn, lại còn tốn kém rất nhiều tiền của. Có lúc trị liệu một ngày đã tốn hơn mười nghìn tệ rồi, cho dù bảo hiểm y tế đã thanh toán một phần, nhưng gánh nặng đối với người bệnh cũng rất lớn.