Lâm Băng Tiên ngạc nhiên hỏi: “Anh Ngô, tại sao họ lại sợ anh thế?”
Ngô Bình cười đáp: “Anh và đại ca của họ là bạn của nhau. Thôi, chúng ta đi chọn trang sức đi, bộ này phải kết hợp thêm một sợi dây chuyển mới đẹp”.
Sau đó, anh lại chọn giày, đồng hồ, nước hoa, túi xách, vòng tay và bông tai cho Lâm Băng Tiên.
Cuối cùng anh lại dẫn cô ấy đi làm tóc. Ngay sau đó, Lâm Băng Tiên đã xuất hiện với vẻ bề ngoài diễm lệ, khí chất bức người, trông như một người khác.
Ngô Bình rất hài lòng, anh cười nói: “Được lắm, rất đẹp!”
Lâm Băng Tiên vừa cảm thán vừa thích, Ngô Bình chăm chút cho cô ấy như vậy có phải là thích cô ấy không?
Mạc Lâm Thần không nghĩ nhiều như thế, thấy hòm hòm rồi, anh lái xe đưa cô ấy đến khách sạn Long Hoa.
Long Hoa là một khách sạn năm sao, đây cũng chính là nơi diễn ra buổi tiệc tốt nghiệp mà Ngô Bình nhận được tin nhắn.
Hai người vừa xuống xe thì đã có người mở cửa cho, bên trong có một tấm biển ghi: Tệc tốt nghiệp của nhạc viện âm nhạc Vân Kinh.
Cạnh đó có thêm một chiếc bảng nữa ghi: Tiệc tốt nghiệp của khoa tài chính đại học Nam Hồ.
Nhìn thấy hai cái bảng ấy, Ngô Bình hơi ngạc nhiên, vì đại học Nam Hồ chính là trường cũ của anh, tài chính cũng là khoa mà anh theo học, thật là trùng hợp.
Đưa Lâm Băng Tiên đến điểm hẹn xong thì Ngô Bình quay người định đi.
Anh vừa bước chân tới thang máy thì xửa mở, một người đàn ông đeo kính bước ra, phía sau người đó có một tốp nam nữ.
Hai bên nhìn thấy nhau, người đàn ông đeo kính ghi hoặc hỏi: “Ngô Bình?”
Đó chính là lớp trưởng Lưu Thân, tuy đã mấy năm không gặp, nhưng trong anh ta vẫn vậy.
Ngô Bình có ấn tượng khá tốt với Lưu Thân, anh ta là một người nhiệt tình, quan hệ khá tốt với bạn bè.
Anh mỉm cười nói: “Là tôi đây, lâu rồi không gặp”.
Nhưng đám người phía sau lưng Lưu Thần lại là những người mà anh không muốn gặp lắm, đó là Lư Tuấn Phi, Triệu Kỳ Lượng và Vương Kiêu Đằng, Tô Văn và Tôn Tinh.
Lư Tuấn Phi vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã có ý lảnh tránh, Vương Kiêu Đằng thì cười lạnh nói: “Ngô Bình, mày đến đây làm gì, hình như bọn này có mời mày đâu”.
Ngô Bình: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng đến tham gia tiệc của các người đâu”.
Lưu Thân vội nói: “Kiêu Đằng, đều là bạn học với nhau cả, Ngô Bình đến thì có sao, đúng không Tuấn Phi?”
Trong ấn tượng của anh ta thì Lư Tuấn Phi và Ngô Bình rất thân nhau nên anh ta mới nói vậy. Hơn nữa, bữa tiệc hôm nay cũng đồng tài trợ cho bữa tiệc này, đương nhiên anh ta cũng cần hỏi ý kiến.
Lư Tuấn Phi lảnh tránh nói: “Tuỳ cậu”.
Lưu Thân không phát hiện ra vẻ kỳ lạ của Lư Tuấn Phi, mà giữ Ngô Bình lại nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, tiệc mới bắt đầu thôi, cậu cũng vào đi, lâu lắm mọi người không gặp nhau rồi”.
Ngô Bình không có hứng, anh là người bị đuổi học nên đi cũng ngại. Đúng lúc này, anh chợt thấy nơi diễn ra bữa tiệc loé sáng rất kỳ lạ.
Anh dao động nói: “Được, tôi vào ngồi một lúc”.
Lưu Thân mừng rỡ rồi đẩy Ngô Bình, sau đó cả đám đều cất bước.
Nhóm Tôn Tinh nhăn mặt, nhưng Lư Tuấn Phi không lên tiếng nên họ cũng không biết phải nói gì.