Dứt lời, anh vươn tay vỗ vào một mặt của cái đỉnh đồng, nó lập tức bắn cao mấy mét, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Ngay sau đó, cả mặt sàn đá đều vỡ tan, cái đỉnh này nặng hơn 300 cân.
Đơn Phi Lang hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình: “Thực lực của anh kém nên dù tôi có giải thích thì anh cũng không hiểu đâu, khỏi hỏi làm gì cho phiền”.
Đơn Phi Lang bị đả kích nặng nề rồi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Tôi thua rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ anh là ai?”
Đơn Phi Lang: “Tôi thua nên không dám nhắc đến tên người”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh không nói thì tôi cũng biết, Hoàng Thượng ở Vân Đông đúng không?”
Đơn Phi Lang giật mình: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Võ công của ông ta khá đặc biệt, tôi nhìn ra truyền thừa của ông ta trong bước chân của anh, hơn nữa anh cũng có quan hệ với Đơn Dị Nhân đúng không?”
Đơn Phi Lang: “Đó là chú họ của tôi ở Vân Đông”.
Ngô Bình: “Sư phụ anh còn không dám đấu với tôi nữa là anh”.
Đơn Phi Lang ngẩn ra: “Anh… biết sư phụ tôi ư”
Ngô Bình: “Anh cứ hỏi Hoàng Thượng xem có biết tôi không?”
Đơn Phi Lang nghiến răng, không sợ mất mặt mà gọi cho sư phụ mình luôn. Hắn kể vắn tắt mọi chuyện trong điện thoại, sau đó đứng thẳng người, luôn miệng nói vâng vâng.
Một lát sau, ông ta đưa điện thoại cho Ngô Bình bằng hai tay rồi lễ phép nói: “Anh Ngô, sư phụ tôi muốn nói chuyện với anh ạ”.
Ngô Bình nhận lấy điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Hoàng Thượng: “Xin lỗi thần y Ngô, không ngờ Đơn Phi Lang lại có mắt như mù, dám chọc giận cậu. Dù cậu có đánh chết nó thì tôi cũng không dám oán thán nửa lời”.
Đây đương nhiên là lời nói khách sáo, Ngô Bình chắc chắn không làm vậy. Dẫu sao anh và Hoàng Thượng cũng có quen biết, hươn nữa ông ta đang làm việc cho nhà họ Lý nên lần này anh sẽ nể mặt ông ta mà tha cho Đơn Phi Lang.
“Không biết không có tội, ông không phải lo đâu”.
Hoàng Thượng: “Thần y Ngô, thằng này ngông nghênh lắm nên mong cậu chỉ dạy nó giúp tôi, nếu nó không nghe lời, cậu cứ nặng tay trách phạt”.
Ngô Bình: “Ông quá lời rồi”.
Sau đó, Ngô Bình trả điện thoại cho Đơn Phi Lang rồi nói: “Lẽ ra tôi định cho anh một bài học, nhưng vì nể mặt sư phụ anh nên tôi bỏ qua”.
Đơn Phi Lang mừng rỡ rồi vội nói: “Thần y Ngô, cảm ơn anh đã không chấp ạ”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói anh đã khiêu chiến Từ Quý Phi hả?”