Ông ấy lấy một viên đan dược màu tím ra nói: “Đây là Thuỷ Hoả Luyện Hình Đan có thể tăng thế chết, nó chỉ là đan dược cấp sáu thôi nên không khó luyện chế. Nhưng trước kai, đan uyển không thể luyện ra thành phẩm cực phẩm được, trong khi Luyện Hình Đan cực phẩm mới có hiệu quả tốt nhất và phù hợp cho con cháu trong hoàng tộc dùng. Ví thế, chúng ta đành phải mua của Ngọc Hư Đan Tông, một viên có giá 10 triều tiền Tiên đấy. Mà hàng năm hoàng triều đều dùng hết cả trăm nghìn viên trở lên, thành ra tốn cả mớ tiền. Còn nhiều trường hợp như vậy lắm, thành ra đan vào số vào không bằng số ra, thuế thu không đủ dùng, toàn phải bù thêm tiền”.
Ngô Bình nhìn viên đan dược rồi nói: “Việc này thì bệ hạ cứ yên tâm, sau này đan uyển sẽ không cần mua một loại đan dược nào từ Ngọc Hư Đan Tông nữa”.
Nghe thấy thế, hoàng đế cũng nghĩ là Ngô Bình chém gió. Phải biết rằng hoàng triều cần rất nhiều đan dược, chủng loại cũng nhiều nên dù một người có giỏi đến mấy cũng không thể tinh thông hết các loại đan dược được.
Một thầy luyện đan nói: “Đại Ti Đan, dù ngài luyện chế được thì chắc cũng không thể cung cấp được nhiều đan dược đâu nhỉ?”
Ngô Bình: “Đan dược tôi luyện chế có hạn, nhưng có thể dạy cho người khác. Đan uyển có mấy chục nghìn thầy luyện đan, tôi chỉ cần chỉ dẫn một chút là họ có thể luyện chế đan dược chất lượng cao rồi”.
Hoàng đế mừng rỡ nói: “Đại Ti Đan thật hào phóng, vậy thì tốt quá rồi!”
Đan uyển cũng từng bồi dưỡng thầy luyện đan, nhưng khó tìm được ai giỏi như Ngô Bình mà chịu dạy lại cho người khác.
Đông Phương Anh Minh đi rồi, Ngô Bình tập trung hết các thầy luyện đan lại rồi bắt đầu kiểm tra họ. Anh kiểm tra từ lý giải về dược tính đến hiểu biết về nền tảng luyện đan.
Với những người có kiến thức cơ bản kém, anh yêu cầu họ phải học tập bổ sung ngay, đồng thời còn tự viết tài liệu cho họ học. Những ai học xong vẫn không đạt thì sẽ bị đuổi.
Với những người đã có nền tảng vững chắc, Ngô Bình cho họ luyện chế vài loại đan dược theo lĩnh vực sở trường, từ đó sẽ khiến họ quen tay hay việc. Cuối cùng thì anh sẽ chỉ dẫn thêm, như vậy là họ có thể luyện chế ra đan dược có chất lượng cao rồi.
Chuyện khảo sát thì Ngô Bình giao cho Lạc Ngưng Đan, còn mình thì mỗi ngày đều dành ra một đến hai tiếng để chỉ dạy. Thời gian còn lại thì anh dành để tu luyện.
Vân Thường chủ yếu phụ trách việc sổ sách tiền nong, chỉ vài ngày sau là cô ấy đã phát hiện ra không ít lỗ hổng. Ví dụ như giá mà quan lại bên dưới báo quá cao, chất lượng dược liệu không đạt tiêu chuẩn, rồi các thầy luyện đan thamoo đan dược và dược liệu hay cấu kết với bên bán dược liệu.
Với những chuyện này, Ngô Bình không nhắc lại, nhưng không cho phép việc đó tiếp diễn, nếu có ai tái phạm thì sẽ bị nghiêm trị và tịch thu toàn bộ tài sản.
Anh là thân tín của hoàng đế và nắm quyền lớn trong tay nên quả nhiên những người khác đã biết điều hẳn, thi thoảng có vài người vẫn giở trò thì đã bị xử lý ngay.
Đan uyển có một hệ thống tài chính độc lập, dù hoàng thất cần sử dụng đan dược ở đây thì cũng cần mua bằng tiên. Trước đó, hoàng thất và quân đội đã hơn một năm không kết toán nên nợ lại một khoản lớn.
Đại Ti Đan trước kia cứ đôi ba bữa lại phải đi đòi tiền, Ngô Bình lấy giấy nợ xong thì trực tiếp đi tìm Đông Phương Anh Minh.
Số tiền hoàng thất nợ trong hơn một năm qua là 274 nghìn tỷ. Đến Đông Phương Anh Minh nghe xong cũng giật bắn mình, sau đó gọi đại thần tài chính đến tính toán thì thấy tiền trong quốc khố không còn nhiều, chỉ có thể trả trước một nửa thôi, số còn lại sẽ trả nốt vào tháng sau.
Hoàng đế rất giận, ông ấy nhớ là vài năm trước quốc khố còn rất nhiều tiền, chắc chắn đã có vấn đề gì đó. Vì thế tiếp theo đây, hoàng đế đã đích thân đi kiểm tra, kết quả là đã phát hiện khá nhiều quan lại tham ô, sau đó những người này đã bị tịch thu tài sản. Dù có nhiều người là hoàng thân quốc thích thì vẫn bị xử lý như thường.
Trong một tháng ngắn ngủi, quốc khố đã tăng lên đáng kể. Cuối cùng, đến thái tử và các hoàng tử cũng phải đóng góp và nôn tiền của mình ra.
Sau đó, Ngô Bình lại đến quân đội. Đón
tiếp anh là một vị quan lớn, ăn nói rất khách sáo nhưng đòi tiền thì lại bảo không có.