Ngô Bình: “Bác Nguyệt quá khen rồi”.
Hai người hàn huyên đôi điều, Ngô Bình được mời vào đại sảnh, nj liên tục hỏi anh những chuyện đã trải qua. Nghe nói anh đã lấy được khá nhiều bảo bối, ông ta cũng thấy vui cho anh rồi nói: “Cháu đã được núi Nguyên Sử công nhận, đúng là chuyện tốt. Tư chất của cháu không còn gì để chê, thần anh thì mạnh mẽ nên sau này sẽ tốn nhiều tài nguyên. Nếu không có tiền thì rất khó phát triển được”.
Ngô Bình cũng biết tư chất tốt đồng nghĩa với tốn tài nguyên. Ví dụ, thần anh của anh mạnh hơn thần anh của tu sĩ bình thường rất nhiều, vì thế lượng tài nguyên mà anh tiêu thụ cũng gấp họ nhiều lần.
Ví như nếu sang cảnh giới sau là Thần Môn. Tạo Thần Môn cần một loại thiên tài địa bảo cực đắt giá là đá Thần Minh. Nhưng số lượng đá này có hạn, sản lượng lại ít. Mỗi viên đều có giá cả chục nghìn tiền Tiên, dù một tu sĩ bình thường muốn tạo Thần Môn hoàn chỉnh cũng phải mất khoảng ba tđến năm triệu viên đá. Nếu đổi sang tiền Tiên thì là hơn 30 tỷ đến 50 tỷ rồi.
Còn Ngô Bình thì khác, nếu anh tạo Thần Môn thfi bét cũng gấp số đó 60 nghìn lần. Điều này có nghĩa là anh sẽ tốn cả vài chục tỷ tiền Tiên chỉ để mua đá.
Đây mới chỉ là cảnh giới Thần Môn thôi, cảnh giới Vạn Tướng sau đó cũng cần nhiều vật liệu rất đắt, so ra còn tốn tiền hơn Thần Môn vài ba lần.
Đó là lý do vì sao Ngô Bình rất cần tiền. Anh càng mạnh thì càng tốn kém, vì thế phải liên tục kiếm tiền.
Anh ngồi lại Nguyệt Thị chơi một lát rồi về nhà.
Lâu anh không về, nhưng mọi chuyện vẫn ổn. Thời gian qua, đan lâu không mở bán, mọi người đều tập trung tu luyện để nâng cao tu vi.
Có đan dược mà Ngô Bình cung cấp nên việc tu luyện của mọi người không hề gặp khó khăn, ví dụ như Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo đã có tu vi đến Bí cảnh rồi, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh. Họ đều đến từ vũ trụ phụ giống Ngô Bình nên hiểu biết về tu hành ăn đứt các tu sĩ ở thế giới này.
Mấy hôm ở nhà, Ngô Bình lại luyện chế đan dược cho đan lâu, để chuẩn bị mở bán lại.
Ba ngày sau, khi anh đang luyện đan thì cảm thấy có một cặp mắt đang lén nhìn mình chằm chằm. Bây giờ, thần anh của anh đã vô cùng nhạy cảm, dù có người nhìn anh từ rất xa, thậm chí có ý thù địch với anh thì anh cũng có thể cảm nhận được.
Anh lập tức dừng việc luyện đan, sau đó phóng thần niệm ra xung quanh để tìm kiếm. Loáng cái, anh đã phát hiện ra người đó. Đây là một tu sĩ ăn mặc giống người bình thường, hắn đã khống chế bầy chim và đám côn trùng rồi để chúng vào nhà họ Lý thăm dò.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay to của Ngô Bình rơi từ trên cao xuống rồi ấn người đó xuống đất. Luồng uy áp mạnh mẽ khiến cao thủ tầng thứ mười Thần Thông kia phải tái mặt, sau đó run rẩy cầu xin: “Xin tha mạng!”
Ngô Bình xuất hiện trước mặt hắn, sau đó nhấc chân đạp vào mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại rình trộm tôi?”
Người kia biết nếu mình dám có nửa lời dối trá thì sẽ bị Ngô Bình đạp vỡ đầu ngay nên vội đáp: “Tôi nói, là nhà họ Hồng sai tôi đến”.
“Nhà họ Hồng?”, Ngô Bình nhớ đến người tên là Hồng Cự rồi hỏi: “Nhà họ muốn gì?”
Người kia: “Tôi chỉ là một trong số những người họ cử đi thôi, họ đã cho cả tốp cao thủ đi để bắt cóc người nhà anh, sau đó ép anh phải rời khỏi Thần Châu hòng tiêu diệt anh”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi đã từng nói họ mà dám gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ san bằng cả nhà họ rồi. Nhà họ Hồng, tôi phải xử lý thôi”.
Người kia tái mặt, không hiểu tại sao Ngô Bình lại mạnh như vậy, hình như đến cảnh giới tầng thứ nhất Đạo cảnh cũng không mạnh bằng anh.
Dứt lời, Ngô Bình ép người kia tiết lộ vị trí của những người khác, sau đó anh khoanh vùng rồi đi xử lý hết. Cuồi cùng, anh mang theo mấy chục cái xác đến nhà họ Hồng.