Bạch Băng: “Là con nhà giàu, bố anh ta hình như là hội trưởng hiệp hội võ thuật của huyện. Anh ta phiền phức lắm, cô sắp điên lên rồi”.
Ngô Bình: “Cô đừng lo, để em xử vụ này”.
Nói rồi, hai người đi qua hành người gần công viên. Lúc này, chợt có bảy người xông ra, họ bao vây Ngô Bình và Bạch Băng với vẻ hung dữ.
Bạch Băng xuống xe sau đó cau mày hỏi một người trong số đó: “Vương Hạo, anh định làm gì?”
Người thanh niên tên là Vương Hạo không cao lắm, để đầu đinh, dáng người hơi hập, anh ta mặc toàn hàng hiệu: “Làm gì ư? Bạch Băng, anh đã theo đuổi em một tuần là quá nể mặt em rồi, thế mà em vẫn chưa gật đầu đồng ý, đã thế còn từ chối anh đây trước mặt bao người! Giờ anh không chơi nữa, anh sẽ dùng cách trực tiếp nhất để có được em”.
Ngô Bình hỏi: “Anh coi tôi là không khí à?”
Vương Hạo nhướn mày: “Mày là thằng nào?”
Ngô Bình: “Tôi là bạn cô ấy”.
Vương Hạo hừ nói: “Đừng lo chuyện bao đồng, không đừng trách tao là ác”.
Ngô Bình: “Thế à?”
“Đúng! Tao nói cho mày biết, tao từng giết người rồi đấy, quý xuống mau!”
Ngô Bình sầm mặt, lũ khốn này đúng là coi trời bằng vung!
Anh nói: “Giết người là phạm pháp, anh không sợ ngồi tù à?”
“Xời, ngồi tù ư? Bố tao làm to thì ai dám tống tao vào tù nào? Ngày xưa, bọn tao giết con be kia cũng chỉ phải đền mấy chục nghìn thôi, ngần ấy bằng một tháng tiền tiêu vặt của tao chứ mấy”.
Bạch Băng bình thản nói: “Trên đời có tồn tại quả báo, chỉ là đôi khi nó tói hơi muộn thôi”.
Vương Hạo trợn mắt: “Lắm mồm vừa thôi, quỳ xuống…”
Bụp!
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Bình đá cho ngã sõng soài, những người khác còn chưa kịp phản ứng gì cũng bị quật ngã hết, ai cũng kêu gào đau đớn.
Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Mày dám đánh tao, bố tao là cao thủ võ lâm đấy, ông ấy sẽ giết mày”.
Ngô Bình nói với bb: “Cô Bạch, cô về trước đi, để em xử bọn này”.
Bạch Băng tái mặt rồi gật đầu: “Đừng làm ai bị thương nhé”.
“Vâng”, Ngô Bình xua tay.
Bạch Băng biết mình ở lại cũng vô dụng nên cắn răng về ký túc luôn.
Chờ cô ấy đi xa rồi, Ngô Bình mới đạp vào mặt Vương Hạo rồi cười hỏi: “Tên gì?”