Rồi bà lão ngã xuống đất mà gào thét thảm thương, đôi tay không ngừng cào cấu cơ thể. Một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra. Khi đôi tay bà lão đang cào lung tung, một lớp da nhăn nheo đã bị bóc ra. Dưới lớp da già nua ấy là một làn da nõn nà trắng muốt. Tóc của bà lão ấy cũng là giả, bên dưới mái tóc bạc là làn tóc đen mượt óng ả.
Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp đã xuất hiện trước mắt mọi người. Hanami Sawago kinh ngạc kêu lên: “Đại vu sư, sao thế này?”
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Đại vu sư này là một cô gái trẻ. Cô ta vẫn luôn nguỵ trang. Nếu tôi đoán không sai, đại vu sư thật đã chết”.
Cô gái kia không ngừng la hét: “Giết tôi đi!”
Ngô Bình tiến đến một bước: “Nói, tại sao cô phải giả làm đại vu sư?”
Cô gái giận dữ đáp: “Tôi sẽ không nói gì cả”.
Ngô Bình bảo: “Cô không nói, tôi sẽ khiến cô phải chịu nỗi đau đớn kinh khủng nhất trên đời này!”
Anh tiếp tục niệm chú. Cô gái nọ bắt đầu nảy sinh ảo tưởng, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đang thối rữa, như bị vô số con côn trùng gặm cắn, không ngừng gào thét thê lương.
Kỹ năng của Ngô Bình khiến tất cả đều sững sờ, anh cũng là vu sư sao?
Vài phút sau, đại vu sư lên tiếng: “Tôi nói, hãy giải thoát cho tôi đi!”
Ngô Bình giảm bớt đau đớn cho cô ta, đoạn bảo: “Tốt nhất cô nên nói thật”.
Cô ta nói: “Tôi phụng mệnh đến đây, sử dụng thân phận đại vu sư để khiến nhà Hanami lục đục nội bộ”.
Lời vừa dứt, Hanami Sawago đã biến sắc, biết mình bị lợi dụng rồi.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ai sai cô đến?”
Cô ta đáp: “Sawako”.
Hanami Tsukihime khó hiểu: “Sawako đã rời khỏi tập đoàn Sanyo, tại sao phải làm vậy?”
Cô ta trả lời: “Sawako đã gián tiếp khống chế một số cổ đông của Sanyo, hy vọng Hanami Tsukihime rút khỏi Sanyo để có thể nắm giữ tập đoàn Sanyo lần nữa”.
Ngô Bình phẩy tay một cái, cô ta đã ngất đi.
Hanami Tsukihime khẽ thở dài, nói với Hanami Sawago đang có sắc mặt rất tệ: “Trưởng tộc, người khác đã lợi dụng sự ích kỷ của chú”.
Hanami Sawago hừ giọng: “Tsukihime, dù không có quẻ bói, cháu cũng không thể chứng minh ông nội còn sống kia mà?”
Hanami Tsukihime giận dữ: “Ý của trưởng tộc à, nếu ông ấy không còn trên đời, chú sẽ không tuân theo chỉ thị của ông, đúng không?”
Hanami Sawago lạnh lùng bảo: “Chú đã quản lý gia tộc mười mấy năm nay. Dưới sự vận hành của chú, gia tộc Hanami ngày một lớn mạnh. Bây giờ một hậu bối như cháu lại muốn đoạt mất quyền lực từ tay chú. Nếu cháu là chú, cháu sẽ nghĩ sao?”
“Khốn kiếp!”
Một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên. Lạc Trường Sinh đã xuất hiện.
Ông ta đã nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra, không thể ngồi yên nữa.
Nhác thấy một người trẻ tuổi, Hanami Sawago bèn cau mày hỏi: “Ai vậy?”