Vì vậy nhân viên phục vụ bắt đầu dập đầu, mỗi lần dập xuống đều nện xuống đất.
Dập mười mấy cái, nhân viên phục vụ cũng cầu xin: “Đại ca, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi!”
Lúc này, từ phía sau có một đám người đi đến, người đi đầu tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ai biết, người này đột nhiên dập đầu với tôi”.
Người này tai to mặt lớn, vẻ mặt hung dữ, lạnh giọng nói: “Cậu bạn, người quang minh không làm chuyện mờ ám. Dám đến nhà Hoàng Tân tôi gây sự, anh đã nghĩ hậu quả chưa?”
Ngô Bình cười lạnh: “Hậu quả? Tôi chỉ là đến ăn cơm, hỏi một câu ông chủ là ai, mà cứ thứ chó má này đã trừng mày trợn mắt. Bảo ông chủ các anh ra đây gặp tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ san bằng cả nhà hàng Hoàng Tân này!”
“Mạnh miệng nhỉ!”. Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Biết ông chủ chúng tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Mặc kệ là ai, ở trước mặt tôi cũng chỉ như thằng nhóc thôi!”
Người đàn tức giận, vung quyền muốn đánh về Ngô Bình, nhưng tay vừa vung được một nửa, thân thể đã cứng đờ, không thể động đậy được gì.
Ngô Bình bĩnh tình nói: “Đi gọi ông chủ của các người ra đây”.
Anh vừa nói xong, có người đã chạy đi ngay. Chưa đến nửa phút đồng hồ, một thanh niên vội bước đến, gã nhìn xung quanh, trong lòng sợ hãi, ôm quyền nói: “Anh bạn, nhân viên của tôi đã mạo phạm, tôi xin tạ lỗi với anh”.
Ngô Bình quan sát người thanh niên này, hỏi: “Anh là ông chủ ở đây?”
Người thanh niên nói: “Chính là tại hạ”.
Ngô Bình: “Nhân viên phục vụ chỗ anh rất kiêu ngạo, nói muốn ném tôi ra ngoài cho chó ăn, còn muốn ra tay với cả tôi”.
Người thanh niên nói: “Xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm, trở về nhất định tôi sẽ dạy dỗ bọn họ đàng hoàng”.
Ngô Bình cười lạnh: “Dạy dỗ? Hôm nay là tôi có thể đối phó với bọn họ, nếu đổi lại là người không có năng lực phản kháng, chẳng lẽ thật sự sẽ bị ném ra ngoài sao?”
Người thanh niên nói: “Là lỗi của tôi”.
Ngô Bình: “Tôi nhớ ông chủ nơi này vốn là Lý Hạo Xuyên, ông ấy đâu?”
Người thanh niên biến sắc: “Anh quen ông ấy?”
Ngô Bình: “Chúng tôi là bạn bè”.
Người thanh niên nói: “Ông chủ nơi này gặp phải kẻ cướp, cả nhà đều chết. Tôi thu mua nhà hàng này từ tay người khác”.
Ngô Bình nhìn nhân viên phục vụ nói: “Anh nói thật đi, ông chủ nơi này, Lý Hạo Xuyên đi đâu rồi?”
Hiện tại lời anh gần như là lời vàng tiếng ngọc, nói sao làm vậy, miệng nhân viên phục vụ bị khống chế, lập tức trả lời: “Lý Hạo Xuyên không chịu giao ra nhà hàng, bị ông chủ đánh chết rồi. Người nhà ông ấy đến náo loạn, cũng bị đánh chết, thân thể bị ném vào vịnh Bạch Long”.
Nhân viên phục vụ nói xong, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, chuyện gì thế này? Tại sao lại không khống chế được miệng mình chứ!
Người thanh niên cũng kinh ngạc, kêu lên: “Anh là Thiên Tiên!”
Trong nhận thức của gã, có thể thao túng người khác thì nhất định phải là Thiên Tiên!
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi là người giết anh! Quỳ xuống!”