Thi triển Hư Không Bộ có thể di chuyển trong thời gian ngắn, xuyên tường chui vào đất, xuyên qua đất, bay trên không!”
Giây tiếp theo, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng Chu Kỳ Phu.
Chu Kỳ Phu cứng đờ người, ông ta chậm rãi quay người, ánh mắt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc, sau đó cười lớn ha ha: “Tốt lắm! Hư Không Bộ này của cậu dùng còn cao minh hơn tôi nữa!”
Sau đó Ngô Bình lại chập ngón trỏ và ngón cái với nhau, khẽ búng tay, âm thanh vang vọng, một tia chớp nổ tung trên không mấy trăm mét, phát ra âm thanh vang dội. Bí kỹ này là Đàn Chỉ Kinh Lôi!
“Hay lắm!”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng rực.
Sau đó Ngô Bình chắp hai tay, giữa hai bàn tay xuất hiện một trận bàn khổng lồ, mau chóng bành trướng, trong đó hiện rõ bốn bóng người, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Đây là bí kỹ thứ ba, Tư Tượng Hộ Vệ!
Nhìn thấy vậy, Chu Kỳ Phi cười không khép được miệng, ông ta vui mừng vỗ vai Ngô Bình nói: “Đứa trẻ giỏi, cậu thông minh lắm! Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông chúng ta! Hơn nữa không bao lâu nữa, cậu sẽ trở thành đệ tử tinh anh!”
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, vậy tôi có cần bái sư không?”
Mắt Chu Kỳ Phi sáng lên, nói: “Tạm thời cậu không cần bái sư, đợi đến Liên Sơn Tông rồi nói tiếp”.
Ngô Bình: “Tiền bối, hiện tại tôi có thể dùng thân phận đệ tử của Liên Sơn Tông không?”
Chu Kỳ Phu cười nói: “Đương nhiên có thể, cậu cứ nói với bên ngoài, cậu là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông! Ở Liên Sơn Tông, đệ tử chân truyền chỉ có mấy trăm người thôi!”
Ông ta vừa nói vừa cầm một chiếc huy chương màu vàng xanh đưa cho Ngô Bình và nói: “Huy chương là một pháp khí chứa đồ đơn giản, bên trong có một số thứ đệ tử chân truyền dùng. Cậu cũng có thể cất đồ của mình vào trong”.
Ngô Bình nhận lấy huy chương, mắt sáng rỡ, nói: “Nó còn có thể chứa đồ sao?”
Chu Kỳ Phu nói: “Đây chỉ là những thứ bây giờ có thể đưa cho cậu, đợi sau này cậu đến Liên Sơn Tông thì sẽ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn nữa.
Ngô Bình: “Ừm, cảm ơn tiền bối”.
Chu Kỳ Phu: “Sau này mọi người đều là đồng môn, cứ gọi tôi là ông Chu được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, ông Chu”.
Ngô Bình cầm huy chương, gọi điện thoại cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi chuyện của nhà họ Vương.
Trong điện thoại, Nghiêm Lãnh Thạch nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Cậu chủ, nhà họ Trương hành động nhanh như chớp khiến nhà họ Vương không kịp phản ứng là đã bị tiêu diệt. Nhà họ Vương bị cháy lớn, ngoài Vương Truyền Phong ra thì tất cả những nhân vật quan trọng đều bị chết cháy hết”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ nhà họ Trương lại tàn nhẫn đến thế”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Sau này địa bàn của nhà họ Vương đều thuộc về cậu chủ hết”.
Ngô Bình: “Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì tối nay tôi sẽ không qua đó nữa”.
Sau đó cậu liên lạc với Đào Thành rồi gọi xe đến chỗ ở của dì út Đào Thành.
Chỗ Đào Thành ở nằm ở một khu dân cư cao cấp, phòng ốc không quá lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Lúc này Đào Thành đang ở nhà một mình, thấy Ngô Bình quay lại thì cười, hỏi: “Anh xử lý xong việc rồi à?”