Người gác cửa lắc đầu: “Thật ngại quá, nếu như tham gia tiệc thì quý khách bắt buộc phải xuất trình thiệp mời, hoặc cậu có thể nói cho tôi biết cậu tham gia tiệc của vị nào”.
Trương Quân nói: “Có một vị là Lôi Bôn công tử, một vị là Vệ Thương công tử”.
Người gác cổng lật sổ ra: “Xin lỗi, không có tiệc do hai người mà cậu nhắc đến đặt”.
Trương Quân thở dài, nói: “Thế này nhé, tự tôi đặt một bàn”.
Người gác cổng thản nhiên đáp: “Có thể đặt trước, hôm nay không còn phòng nữa”.
Trương Quân đang khó xử thì bỗng nghe thấy có người hỏi từ phía sau: “Cậu quen biết với Lôi Bôn sư huynh sao?”
Trương Quân ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy một nam tu sĩ trẻ tuổi, rất điển trai và khí khái.
Cậu đáp: “Lôi sư huynh nói tổ chức tiệc đón tiếp tôi, mời tôi đến đây. Các hạ là?”
Người đó “ồ” một tiếng rồi nói: “Cậu chính là sư đệ mới đến đó sao? Quả nhiên rất trẻ tuổi. Tôi tên Thần Giới Tử, cũng là đệ tử bảo sách”.
Trương Quân: “Thì ra là Thần sư huynh”.
Thần Giới Tử: “Sao tôi không nghe nói về bữa tiệc cậu được mời? Có phải cậu nhớ nhầm rồi không?”
Trương Quân ngạc nhiên, Lôi Bôn và Vệ Thương cùng đến mời cậu, sao cậu có thể nhớ nhầm?
Thần Giới Tử: “Vừa hay tôi cũng có mời khách, nếu như sư đệ không ngại thì cùng tôi vào trong đi”.
Trương Quân nói: “Thôi vậy”. Cậu quay đầu bỏ đi.
Thần Giới Tử cười đểu, quay đầu đi vào trong lầu. Lúc này có mấy người đứng trên lầu quan sát toàn bộ sự việc đang diễn ra bên dưới.
Trong mấy người đó có một người là Lôi Bôn, một người là Vệ Thương, đứng giữa hai người họ là một tu sĩ trẻ đang nở nụ cười.
Lôi Bôn cười, nói: “Đại sư huynh, hôm nay chúng ta mời tất cả đệ tử bảo sách và một số đệ tử ngọc sách, nếu như họ Trương kia không đến thì sẽ khiến mọi người mất mặt”.
Người được gọi là đại sư huynh là người có thực lực mạnh nhất của bảo sách, hắn lạnh lùng nói: “Đợi mọi người đến đông đủ rồi tôi sẽ đi mời cậu ta”.
Vệ Thương cười hehe: “Thế thì mới thể hiện được đại sư huynh là người rộng lượng”.
Một lúc sau, Thần Giới Tử lên lầu, hắn cười mỉa: “Đại sư huynh, tên nhóc kia mới bị canh cửa nói một câu là đã rời đi, vốn chẳng có chút phong thái của thiên kiêu Thái Nhất giáo”.
Đại sư huynh lạnh nhạt nói: "Tên nhóc này lên chức Bảo sách một tháng nhưng chưa từng tới bái phỏng người nào trong chúng tôi, rõ ràng không coi chúng tôi ra gì”.
"Anh nói đúng, tôi vốn chẳng coi lũ chuột nhắt các người ra gì”. Đột nhiên, có một giọng nói truyền đến.
Đám người hoảng sợ, không tự chủ mà quay đầu nhìn, chẳng biết từ bao giờ đằng sau đã có người ngồi trên ghế.