Nghe vậy, Ôn hầu giật mình đáp: “Tề vương nói chí phải!”
Ông ta nhìn về phía Ngô Bình: “Cậu dám chọn ngày giao chiến với người của bản hầu hay không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu ông không dám đánh thì cứ nói thẳng”.
Ôn hầu sa sầm mặt: “Bản hầu không hề sợ cậu!”
Ngô Bình bảo: “Nếu đã không sợ thì tôi chấp nhận yêu cầu của ông. Nhưng chọn ngày giao đấu rồi thì chúng ta phải nói trước với nhau một chuyện”.
Ôn hầu hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Ngô Bình bả: “Sau trận chiến đó, nếu tôi thắng thì sao?”
Ôn hầu trầm giọng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình nói: “Nếu ông hoặc người của ông thua, thì phải ngoan ngoãn giao ra toàn bộ tài sản của ông”.
Ôn hầu híp mắt: “Khẩu vị khá lắm!”
“Sao hả, ông không dám?”, Ngô Bình hỏi.
Ôn hầu cười khẩy: “Trên đời này không có chuyện khiến Ôn hầu này sợ. Được, tôi đồng ý!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy ông phải nói cho tôi biết ông có bao nhiêu tài sản, đổi ra bao nhiêu Đạo Tôn tệ?”
Ôn hầu cau mày. Dĩ nhiên ông ta không muốn nói ra chuyện này, nhưng đã đồng ý với điều kiện của Ngô Bình rồi nên đành phải nói: “Thượng Thanh tệ được lưu hành nhiều nhất ở đại thế giới Thượng Thanh. Một trăm đồng Thượng Thanh tệ đổi được một đồng Đạo Tôn tệ. Tài sản của tôi, ít nhất cũng trị giá mấy mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ”.
Ngô Bình đáp: “Mấy mươi nghìn tỷ? Khá đấy! Thế này nhé, nếu ông thua thì đưa cho tôi ba mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ!”
Ôn hầu cười khẩy: “Nếu cậu thua thì sao?”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu tôi thua thì sẽ đưa cho ông năm mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ, được chứ?”
Ôn hầu sửng sốt: “Thật sao?”
Ngô Bình đáp: “Hoàn toàn là thật!”
“Được!”, đôi mắt Ôn hầu sáng rỡ: “Tôi cược ván này với cậu!”
Người cưỡi bò trắng cười bảo: “Nếu Lý công tử đã hào phóng đến vậy thì tôi cũng muốn tham gia, không biết có được không?”
Ngô Bình nhìn sang đối phương: “Được thôi, ông muốn cược bao nhiêu?”
Người này cười đáp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Tề vương, dưới trướng Thượng Thanh Thiên. Công tử bỏ ra năm mươi nghìn tỷ, tôi sẽ bỏ ra hai mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ, được chứ? Cũng tránh cho cậu chịu thiệt”.
Ngô Bình nói: “Được. Nếu tôi thua, sẽ trả cho ông hai mươi nghìn tỷ. Tương tự, nếu phía ông thua, ông cũng phải trả cho tôi hai mươi nghìn tỷ”.
Tề vương cười bảo: “Cứ thỏa thuận như vậy nhé. Ba ngày sau, Thượng Thanh Thiên Cung, cao thủ của tôi sẽ đến giao chiến với Lý công tử. Trận chiến này, Lý công tử có thể tìm vài người làm chứng”.
Ngô Bình trả lời: “Không thành vấn đề, ba ngày sau gặp lại”.
Sau đó hai người rời đi.
Hà Hi Niên lo lắng nói: “Công tử không nên đồng ý. Tề vương kia mưu trí vô địch thiên hạ, dám đánh cược chứng tỏ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi”.
Ngô Bình bảo: “Ông ta dám cược vì không hiểu rõ về tôi”.
Hà Sở Sở vẫn còn nghĩ đến em trai, vội vàng hỏi: “Công tử à, em trai Tiểu Thương đâu mất rồi?”
Ngô Bình cười đáp: “Ở đây”.
Anh phất tay, một cậu bé bảy tuổi liền xuất hiện trước mặt họ. Cậu bé ngẩn ngơ, sau đó mừng rỡ: “Cha, chị, con nhớ hai người lắm!”
Nhìn thấy con trai còn sống, Hà Hi Niên liền ôm cậu bé vào lòng mà hỏi: “Thương Nhi, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?”
Cậu bé tên là Hà Thương, khẽ lắc đầu: “Không sao ạ. Trước đó con gặp phải kẻ xấu, kẻ đó đánh con, rồi con hôn mê. Khi tỉnh dậy, con phát hiện mình đang ở một căn phòng tinh thể, xung quanh toàn là nước, có rất nhiều ống nhỏ xuyên qua cơ thể con. Nhưng con cảm thấy rất dễ chịu, nên không sợ nữa. Rồi ban nãy con được một luồng sức mạnh kéo ra, sau đó thì con xuất hiện ở đây”.
Hà Hi Niên quỳ xuống đất: “Cảm ơn công tử đã cứu giúp!”
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chuyện nhỏ thôi. Sau này hãy trông chừng con trai thật kỹ”.