Lý Vân Kiệt chán nản nói: “Bây giờ, bốn Sư đoàn độc lập chiến đấu. Tà ma xuất hiện ở sư đoàn nào thì sư đoàn ấy tự xử lý, hơn nữa thống lĩnh Dương cũng không hạ lệnh nên chúng tôi không dám manh động”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó rút thanh đao của Quyết Minh Cổ rồi bay vút lên cao.
Phía Đông là trận doanh của Sư đoàn một. Không gian phía trên trận doanh nứt ra một khoảng trống đen kịt, có một luồng sức mạnh quỷ dị tuôn ra từ đó.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình gặp vết nứt không gian kiểu này, anh lơ lửng trên không rồi giơ đao lên với vẻ bình tĩnh.
Các chiến sĩ của sư đoàn một ở phía xa cũng đã tập trung lại, nhìn thấy anh, có người hỏi: “Anh ở sư đoàn nào?”
Ngô Bình: “Tả thần tướng Ngô Bình!”
Nghe thấy chức danh tả thần tướng, mọi người tập trung cạnh thủ lĩnh, tay vẫn giơ đao chém tà ma, chân thì đạp lên hai quả cầu lửa rồi đẩy thủ lĩnh bay lên cao.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó. Người đối diện anh cao trên một mét chín, mặt đỏ, đôi mắt nhỏ, mặc chiếc bào màu xanh, râu dài.
“Thống lĩnh Chu Thiên Cương của sư đoàn một tham kiến tả thần tướng”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Chu Thiên Cương, chuẩn bị nghênh chiến, tôi sẽ hỗ trợ”.
Chu Thiên Cương chấn động, xem tình hình hôm nay thì rất đông tà ma xâm lược, nếu chỉ có sức của một mình sư đoàn một thì dù có đánh đuổi được chúng thì cũng tổn thất nặng nề. Giờ tả thần tướng tới, ông ấy vững tin thêm phần nào nên lập tức nói: “Vâng”.
Chu Thiên Cương chỉ huy chín nghìn binh sĩ bày đại trận, chuẩn bị nghênh chiến với đại quân của tà ma.
Ngô Bình đứng trên không trung, cách vết nứt không gian gần nhất. Khí tức mà anh toả ra khiến Chu Thiên Cương cũng phải thầm thấy khiếp sợ.
Chu Thiên Cương đã là mọt Tiên Quân, ông ấy có thể cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình nên thầm nghĩ: Chẳng trách thần tướng cử Ngô Bình đến, thực lực của anh chắc chắn cao hơn ông ấy.
Ngô Bình cũng có dự định của mình, khi vào quân đội thì chỉ có duy nhất một cách để chứng minh bản thân, đó là lập công trạng! Mà muốn làm được vậy thì phải có thực lực mạnh.
Mà lúc này, anh đang rất tự tin về thực lực của mình, anh phải tranh thủ cơ hội để thể hiện bản thân với binh sĩ, chỉ có vậy thì họ mới tâm phục khẩu phục anh.
Có ba thống lĩnh ở phía xa bay lên cao, họ chăm chú quan sát về phía sư đoàn một. Tuy bốn sư đoàn hay có xích mích nên không còn hợp tác và hỗ trợ nhau nữa. nhưng dẫu sao cũng thuộc Thanh Long Quân. Nếu Chu Thiên Cương không cầm cự được thì họ cũng sẽ không do dự mà ra tay giúp đỡ. Vì nếu sư đoàn một mà bị tiêu diệt thì bọn họ cũng khó mà sống yên ổn.
Đương nhiên còn vì một điều quan trọng nhất là Kim Huyền Bạch từng hạ lệnh, cùng là đồng đội mà thấy chết không cứu sẽ bị chém! Tuy ông ấy không ở đây, nhưng không ai dám làm trái lệnh.