Nói xong anh đến đỉnh núi tuyết, phóng khí tức Chân Hoàng. Tuy cương thi ma đã bị ma hóa, nhưng trong huyết mạch vẫn có dòng máu của thái cổ chân nhân, thế nên chúng nhận được lời kêu gọi, dù có xa đến đâu cũng nhanh chóng chạy tới.
Chẳng mấy chốc đã có một đám cương thi ma đến, Ngô Bình niệm thánh ngôn, dốc sức thức tỉnh đám cương thi ma này. Chẳng mấy chốc cương thi ma quỳ dưới núi, quỳ lạy người trên đỉnh núi.
Cương thi ma chạy đến càng lúc càng nhiều, từ mấy trăm lên mấy nghìn, cuối cùng đến hàng chục nghìn. Trong đám cương thi ma này có khoảng hơn hai trăm con cảnh giới Chân Hầu, hơn hai mươi con Chân Vương.
Khi tất cả cương thi đến đủ, Ngô Bình phất tay. Những thái cổ chân nhân này đều vào sào huyệt tà ma nhận sự trị liệu và khôi phục. Không lâu sau họ đều khôi phục ý thức và thực lực, trở thành cấp dưới đắc lực của Ngô Bình!
Kim Song Nhi cười nói: "Huyền Bình, chẳng lẽ anh cũng để bọn họ tu con đường tu tiên Nhân Đạo?"
Ngô Bình gật đầu: "Thái cổ chân nhân rất thích hợp tu luyện công pháp mà anh sáng tạo, tất nhiên phải để họ luyện. Nhưng anh mới mở Thiên Tiên Giới, tiếp theo cần nhanh chóng nâng cao tu vi mới được, nếu không thì những người này không thể nào tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Nói xong anh bảo Linh Nham: "Mọi người cũng đi bế quan một khoảng thời gian đi, để hoàn toàn hồi phục".
Mấy người vâng lời, sau đó cũng đi vào sào huyệt tà ma tĩnh dưỡng.
Kim Song Nhi: "Huyền Bình, mẹ em mãi chẳng có tin tức, em muốn đi nghe ngóng".
Ngô Bình gật đầu: "Được, có gì thì thông báo anh ngay, anh sẽ đến ngay".
Từ biệt Kim Song Nhi, Ngô Bình đến đại thế giới trung tâm của Tiên Giới, đến một hiệu thuốc của thủ đô.
Hiệu thuốc này làm ăn rất tốt, Đào Như Tuyết quản lý và cả Lạc Ngưng Đan, Liễu Chí Mưu cũng ở đây trợ giúp.
Nhưng gần đây hiệu thuốc bán ra rất ít, vì đan được mà Ngô Bình để lại đã bán gần hết, Đào Như Tuyết cũng không biết làm sao.
Thấy Ngô Bình, Đào Như Tuyết nói: "Huyền Bình, anh mà không về là hiệu thuốc của chúng ta phải đóng cửa đấy".
Ngô Bình: "Không phải anh đã để lại rất nhiều con rối luyện đan và con rối tranh sao? Hơn nữa chị Lạc cũng ở đây, sao lại không có đan dược?"
Đào Như Tuyết trợn mắt: "Mình chị Lạc có thể luyện bao nhiêu? Còn con rối luyện đan mà anh để lại tổng cộng chỉ luyện được mấy loại đam dược, còn người mua có rất nhiều đấy".
Ngô Bình gật đầu: "Không sao, anh luyện một ít đan dược, hôm nay em tổ chức một buổi đấu giá đi".
"Đan dược gì?", Đào Như Tuyết vội hỏi.
Ngô Bình đưa Bách Luyện Thánh Đan và Thiên Thánh Đan ra, nó: "Hai loại đan dược này đều có hiệu quả rất tốt".
Lúc này Lạc Ngưng Đan nghe thấy tiếng liền đi ra gặp Ngô Bình. Cô ấy thấy hai loại đan dược này thì mắt sáng lên, cười nói: "Đan dược này kỳ diệu quá!"
Ngô Bình nói: "Chị Lạc, khoảng thời gian này chị vất vả quá".