Người mặc áo bào bạc im lặng một lát rồi gỡ mặt nạ ra, để lộ một ngươi mặt xinh đẹp tuyệt trần. Vẻ đẹp của cô ấy không một từ ngữ nào có thể hình dung được, toàn thân toả ra khí chất đặc biệt mà không một cô gái xinh đẹp nào có được.
Ngô Bình cười nói: "Còn là một người đẹp nữa này".
Người mặc áo bào bạc: "Để anh chê cười rồi".
Ngô Bình: "Tôi có thể cứu cô, nhưng chúng ta phải bàn điều kiện trước. Ông ấy tên là Lạc Trường Sinh, định tới Bổn Đảo sinh sống, tôi mong cô có thể chia cho ông ấy một ít địa bàn".
Người mặc áo bào bạc nhìn Lạc Trường Sinh, không hề do dự: "Tôi có thể chia cho ông ấy một nửa Bổn Đảo".
Lạc Trường Sinh: "Không cần đến một nửa, cho tôi một phần ba là được rồi. Mục đích của tôi là để thuộc hạ của mình có nơi sinh sống, không cần quá nhiều đất".
Ngô Bình: "Được, thế thì chúng ta quyết định vậy đi. Bây giờ tôi sẽ trị thương cho cô".
Hai người tới một nơi yên tĩnh, Ngô Bình lấy ra Thiên Nguyên Châm, bắt đầu trị liệu cho cô ấy. Anh giơ tay ra nắm, bắt được một chùm khí độc.
Nhìn thấy cảnh này, cô gái ngơ cả người ra, trong lòng cực kỳ kính phục Ngô Bình.
Khi độc khí tiêu tan, Ngô Bình thi triển châm pháp, chữa lành tổn thương cho thần hồn của cô ấy. Nhưng sau khi được rút bỏ độc tố, cô gái lại bỗng thấy mình bị thu hút mãnh liệt bởi Ngô Bình.
Cảm xúc của cô gái cũng nhạy bén trở lại, cô ấy ngây ngốc nhìn Ngô Bình: "Anh là thể chất thái cổ chân nhân à?"
Ngô Bình kinh ngạc nhìn cô ấy: "Vậy mà cô lại có thể chất thái cổ chân nhân đời thứ năm!"
Cô gái rất kích động: "Tôi có thể cảm nhận được, huyết mạch của anh cực kỳ thuần tuý, là thái cổ chân nhân đời đầu sao?"
Ngô Bình: "Có thể nói là vậy".
Cô gái quỳ xuống đất: "Tiền bối!"
Ngô Bình cười nói: "Không cần phải gọi tôi là tiền bối, chưa chắc thời gian tu luyện của tôi đã dài bằng cô. Tôi họ Lý, tên Lý Huyền Bình, cô có thể gọi tôi là anh Lý".
Cô gái: "Anh Lý, em gái tên là Trần Nhược Nhàn".
Ngô Bình: "Em gái Nhược Nhàn, em là người ở đâu?"
Trần Nhược Nhàn: "Em vốn là tu sĩ của đại lục Hồng Hoang, vì bị người ta truy giết nên chạy đến đại lục Côn Luân. Thấy kẻ thống trị ở đây vô cùng hung tàn nên giết hắn, tự xưng là Tướng quân Mặt Quỷ, bảo vệ bình an của nơi này".
Ngô Bình gật đầu: "Em gái Nhược Nhàn là người có lòng từ bi".
Trần Nhược Nhàn: "Em là thái cổ chân nhân, nhìn người dân của mình sống trong lầm than, không đành lòng".
Ngô Bình cười nói: "Chút nữa chúng ta nói chuyện tiếp, bây giờ anh giúp em trị thương trước".
Nửa ngày sau, cuối cùng Trần Nhược Nhàn đã khôi phục như ban đầu, cô ấy bái Ngô Bình: "Anh Lý, ơn nghĩa này không lời nào cảm tạ cho hết".