Sở Trường Canh “hừ” một tiếng: “Cha không đồng ý thì có tác dụng gì sao?”
Ngô Bình: “Căn nguyên của nhà họ Dương vững chắc hơn nhà họ Sở, có thể cung cấp đủ tài nguyên cho con. Ngoài ra, con quyết định giúp nhà họ Dương lấy lại mỏ nguyên tinh”.
Sở Trường Canh khá ngạc nhiên: “Con muốn giúp ông ta đánh Tứ Anh Trại? Không được đi! Dương Thế Chân này đang lợi dụng con”.
Ngô Bình: “Lợi dụng con? Cha nghĩ con không có khả năng đánh hạ Tứ Anh Trại?”
Sở Trường Canh xua tay: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến thực lực của con cả. Con không biết đấy thôi, bây giờ Tứ Anh Trại có một cao thủ trấn giữ, nếu không nhà họ Dương cũng không nhẫn nhịn lâu như thế, đã ra tay đánh từ lâu rồi”.
Ngô Bình: “Cao thủ như thế nào?”
“Người đó là Võ Hồn tầng tám! Đao pháp kỳ diệu. Muốn đánh thắng ông ta thì tốt nhất phải là cường giả trên Võ Hồn tầng chín mới được”.
Ngô Bình nói: “Không cần, không ai trong cảnh giới Võ Hồn là đối thủ của con cả”.
Nghe thế Sở Trường Canh sửng sốt, rốt cuộc nó đang cảm thấy tự tin hay là ngông cuồng đây?
Ông ta thở dài rồi nói: “Được rồi, nếu con đã quyết định như thế thì sáng ngày mai cha đến nói chuyện với họ”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Cha đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, thành Bạch Mộc nhỏ bé này chỉ là nơi trú ẩn tạm thời của con. Không lâu nữa, con sẽ đến một nơi lớn hơn, đạt đến cảnh giới mà cha không dám nghĩ đến. Cho nên mọi thứ Cha phải nghe theo con, con sẽ không để cha chịu thiệt”.
Sở Trường Canh gật đầu: “Cha hiểu rồi, con cũng yên tâm, Cha sẽ đối xử tốt với Tiên Nhụy. Bây giờ cha đã cho bà ấy làm người quản lý trong phủ rồi”.
Ngô Bình: “Cha hiểu được là được”.
Ngày hôm sau, Sở Trường Canh mang theo sính lễ đến nhà họ Dương, hai bên đã quyết định hôn sự, mười ngày sau thành hôn.
Mười ngày nói dài không dài, ngắn cũng chẳng ngắn.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình bắt đầu dốc toàn lực tu luyện, anh muốn giải quyết Tứ Anh Trại trước ngày thành hôn. Mặc dù hiện tại anh cũng có phần nắm chắc nhưng tu vi thấp như vậy mà tiêu diệt cường giả Võ Hồn tầng tám có hơi quá sức, nên anh muốn mau chóng nâng cao tu vi để không bị người khác chú ý.
Anh lấy Địa Hồn Thạch ra rồi hấp thu năng lượng trong đó. Địa Hồn Thạch này có chứa hồn lực, sau khi hấp thu nó, Võ Hồn của anh đã tăng lên.
Đồng thời, anh cũng mua rất nhiều dược liệu, tạo ra một lò đan dùng để luyện đan, phối hợp đan dược và thể chất siêu phàm của mình, anh đã đột phá đến Võ Hồn tầng chín từ Võ Hồn tầng năm vào ngày thứ tám.
Võ Hồn tầng chín dù có dễ dàng đánh bại Võ Hồn tầng tám cũng được, thế là sáng sớm anh đến gặp Dương Thế Chân.
“Bác Dương, chuẩn bị đi rồi đến Tứ Anh Trại”.
Dương Thế Chân ngạc nhiên nói: “Cháu đã đột phá rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”, anh không nói mình đã đột phá Võ Hồn tầng chín.
Dương Thế Chân còn tưởng anh đột phá Võ Hồn tầng sáu: “Tốt quá, một tiếng sau chúng ta xuất phát”.
Hai tiếng sau, Dương Thế Chân dẫn theo các cao thủ nhà họ Dương và Ngô Bình cùng xuất hiện ở bên ngoài cổng Tứ Anh Trại.