Tiếp tục có thêm nhiều mũi tên khác bay đến, nhưng Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái thì chúng đã dừng lại trong không khí, không thể áp sát anh.
Anh nói: “Tôi không phải kẻ địch, mà là Vương gia của nước Kim Ưng đến để hỗ trợ các người đối phó với nước Xích Quỷ”.
Các mũi tên không còn bay đến nữa, một giọng nói êm tai cất giọng hỏi: “Anh hãy chứng minh mình không phải người xấu”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu tôi là người xấu thì các người chết lâu rồi”.
Dứt lời, anh thi triển kiếm vực, loáng cái tất cả mọi người trong phạm vi vài chục km không thể cử động.
Có mấy bóng người bay ra từ tán cây, bốn cô gái trông đều khoảng 20 tuổi, họ mặc áp giáp màu đỏ, đi giày da, cùng buộc tóc đuôi ngựa . Bọn họ đều có vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, dáng người vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, động tác cũng nhanh nhẹn dứt khoát, nhưng không kém phần đẹp mắt.
Trông thấy bốn cô gái đó, Ngô Bình cũng phải ngẩn ngơ một lát, họ có nét đẹp sắc sảo và hoang dã nên mang lại một cảm giác mới lạ cho đàn ông.
Ngô Bình kẽ gật đầu với họ rồi nói: “Chào các cô, các cô là chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt à?”
Một cô gái có đôi mắt xám nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi hỏi: “Anh bảo mình là Vương gia của Kim Ưng ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, dạo này nước Xích Quỷ thưởng xuyên đến biên giới của chúng tôi để cướp bóc, nước Kim Ưng cử tôi đi điều tra thì tôi mới biết bộ lạc Ám Nguyệt đang gặp chuyện. Người ta có câu kẻ thù của kẻ thù thì là bạn, nước Kim Ưng quyết định cử tôi đến hỗ trợ các cô chống lại nước Xích Quỷ”.
Cô gái nói: “Thực lực của anh rất mạnh, nhưng chúng tôi biết nước Kim Ưng rất nhỏ, sao có thể có một cao thủ như anh được?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, nhưng quốc vương của Kim Ưng là anh em kết nghĩa của tôi, tôi là anh thì phải giúp chứ!”
Cô gái: “Chúng tôi đang gặp khó khăn, cảm ơn anh đã đến giúp, tôi là Hàn Tinh - đội trưởng của đội một”.
Ngô Bình: “Ngô Bình”.
Hàn Tinh: “Mời anh đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo bốn cô gái bay tới một khe hở không gian ở giữa rừng, họ bay một lúc thì nhìn thấy có một căn nhà gỗ ở phía trước. Căn nhà này rất lớn, được xây trên một cây đại thụ có diện tích hơn chục nghìn mét vuông, có thể chứa hơn trăm chiến sĩ ở bên trong.
Hàn Tinh mời Ngô Bình vào một căn phòng rồi nói: “Tôi sẽ cho người đi thông báo với nữ vương, anh chờ một chút”.
Hàn Tinh vừa đi không lâu thì đã quay lại, sau đó sai người mang trà nước lên cho Ngô Bình.
Trà ở đây có màu xanh nhạt và có mùi thơm thoang thoảng, Ngô Bình ngửi rồi khen: “Trà ngon”.
Hàn Tinh: “Vương gia Ngô, đây là trà Thanh Lộ mà chúng tôi chuyên dùng để tiếp khách”
Ngô Bình: “Loại trà ngon nhất trên mạng Tiên cũng không ngon bằng trà này, các cô luyện chế kiểu gì thế?”
Hàn Tinh: “Chúng tôi hứng sương mai trên 36 loại bảo dược và 20 loại hoa, sau đó cho vào luyện cùng nước suối Bất Lão”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo sao ngon thế, tôi đã giúp các cô đánh đuổi nước Xích Quỷ, khi nào tôi về thì phải tặng tôi một ít Thanh Lộ đấy.