Đại Đạo Tôn: “Đại lục Côn Luân à? Rất lâu trước kia, ta từng bày một thời không ở đó. Khi ấy, ta chưa là Đạo Quân như bây giờ đâu. Nhiều năm trôi qua rồi, mãi đến bây giờ mới có người thông qua thử luyện rồi đến đây”.
Ngô Bình: “Hân hạnh!”
Đại Đạo Tôn hỏi: “Ban nãy nghe giảng, cậu có biết Long Hổ là gì không?”
Ngô Bình đã lĩnh ngộ ý nghĩa Âm Dương nên nói ngay: “Long Hổ chính là Âm Dương, sự biến đổi của Long Hổ cũng là sự thay đổi của Âm Dương. Nhưng Đại Đạo Tôn có đạo của mình nên đã áp đảo đại đạo Âm Dương”.
Đại Đạo Tôn cười nói: “Dù chưa đúng hết, nhưng cũng được 80 phần trăm rồi”.
Ngô Bình: “Cảm ơn Đại Đạo Tôn”.
Đại Đạo Tôn vung tay lên, vô vàn tiên quang rơi xuống, Ngô Bình cảm thấy Động Thiên của mình chợt rộng hơn gấp mười lần! Rất nhiều linh khí hỗn mang xâm nhập vào bên trong, sau đó lại có hai luồng sức mạnh khủng bố tiến vào, cái hoá thành rồng, cái hoá thành hổ.
Sau đó, trong Động Thiên của Ngô Bình đã sinh ra một loại linh khí để nuôi dưỡng chính mình.
Ngô Bình mừng rỡ rồi hành lễ với Đại Đạo Tôn: “Cảm ơn Đại Đạo Tôn”.
Đại Đạo Tôn cười nói: “Khuyên giới có một người giỏi như cậu đúng là phúc của Nhân tộc, đây là lệnh phù để vào Long Hổ Đạo Cung, cậu cầm lấy rồi thích vào đó tu luyện lúc nào thì vào”.
Đại Đạo Tôn vừa nói dứt câu thì đã có một phù quang rơi vào tay Ngô Bình, anh nhìn thì thấy là một lệnh bài.
Đại Đạo Tôn tiếp tục giảng bài, bài giảng kéo dài ba ngày mới kết thúc. Trong lúc đó, Ngô Bình cũng có thu hoạch lớn.
Kết thúc bài giảng, có một người đàn ông mặc đồ trắng đứng cạnh Ngô Bình rồi nói nhỏ: “Đại Đạo Tôn bảo cậu có thể về rồi”.
Ngô Bình không hỏi tại sao mà nói: “Vâng”.
Người đàn ông vỗ vai anh, một tia sáng loé lên, cả hai người đã biến mất.
Sau đó, bon họ đã quay lại trong trận vận chuyển.
Người đàn ông bấy giờ mới hỏi: “Xin hỏi đại danh của công tử?”
Ngô Bình: “Không dám, tại hạ là Lý Huyền Bình”.
Người đàn ông: “Lý công tử, tôi là Mộ Dung Bộc Xạ - đệ tử đời thứ hai của Long Hổ Đạo Cung”.
Ngô Bình: “Ra anh là Mộ Dung”.
Mộ Dung Bộc Xạ cười nói: “Anh Lý có tư chất tốt, Đại Đạo Quân rất tán thưởng nên đã lệnh cho tôi đưa anh Lý đi”.
Ngô Bình: “Tại sao lại đưa tôi đi?”
Mộ Dung Bộc Xạ: “Tuy tu sĩ Nhân tộc chúng ta đang ở ngoài Khuyên giới, nhưng cũng không được an toàn thật sự. Đại Đạo Quân thấy anh Lý là nhân tài nên muốn bảo vệ, không muốn anh bị Thần tộc hạ độc thủ. À, chuyện xảy ra hôm nay ngoài Đại Đạo Tôn ra thì không có ai nhớ đến anh đâu”.
Ngô Bình: “Ra là thế, Đại Đạo Tôn thật chu đáo!”
Mộ Dung Bộc Xạ: “Đại Đạo Tôn nói khi nào anh Lý thành Thiên Tiên thì có thể đến Long Hổ Đạo Cung, khi ấy Đại Đạo Tôn sẽ đích thân chỉ dẫn cho anh”.
Ngô Bình: “Cảm tạ Đại Đạo Tôn”.