Sản lượng nhôm điện phân của công xưởng nhà họ Lãnh giờ đã đạt tới hàng chục triệu tấn, là doanh nghiệp nhôm điện phân lớn nhất trong nước. Một doanh nghiệp lớn như vậy không lý nào lại nằm ngoài danh sách này.
Chu Thanh Nghiên: "Lần lập đoàn này là do công ty nhôm của nhà nước dẫn đầu. Nhà họ Lãnh sản lượng đã vượt qua sản lượng của công ty nhôm quốc hữu cho nên không được cho vào danh sách cũng không có gì lạ".
Ngô Bình cười lạnh: "Tự mình không có bản lĩnh mà lại trách người khác làm tốt hơn mình sao?"
Chu Thanh Nghiên: "Đúng vậy, doanh nghiệp tư nhân càng phát triển mạnh thì các lãnh đạo càng nên ủng hộ mới phải".
Lúc này một nam một nữ bước vào quán ăn, ngồi cách hai người họ không xa. Cô gái khá xinh đẹp, nhan sắc không thua kém gì Chu Thanh Nghiên. Cô gái này ăn mặc quá nghiêm chỉnh: mặc vest, chân đi giày cao gót, đến cách trang điểm cũng giống người đi làm. Người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi, mặt mày thô bỉ. Anh ta đang đang tươi cười, ánh mắt liếc qua liếc lại trên người cô gái, trông không có vẻ gì là người tử tế.
Hai người họ ngồi xuống, người đàn ông cười nói: "Lộ Khả, em vừa về nước chắc lâu lắm không được ăn những món ở quê nhà. Quán này đồ ăn rất ngon, em muốn ăn gì thì gọi nhé.
Lộ Khả? Ngô Bình giật mình, không khỏi quay sang nhìn kỹ hơn cô gái này.
Cô gái được gọi là Lộ Khả đáp: "Tiền Tiến, cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm. Nhưng thời gian của tôi có hạn nên có gì anh cứ nói thẳng. Trước đây bố anh là cố vấn đầu tư của nhà họ Vạn. Ban đầu, bố tôi đem một số món văn vật cổ uỷ thác cho bố anh bảo quản giúp. Giờ tôi đã trở về, tôi muốn lấy lại những món đồ đó. Nhưng không hiểu tại sao chú Tiền cứ tránh mặt tôi".
Người đàn ông tên Tiền Tiến cười đáp: "Lộ Khả, là do bố anh bận quá đó thôi. Ông ấy bảo anh chuyển lời với em, những thứ ban đầu chú Vạn giao cho ông ấy bảo quản cũng chỉ có vài món, hơn nữa cũng chẳng đáng tiền".
Lộ Khả nheo mắt lại, đáp: "Muốn chiếm đoạt thứ thuộc về nhà họ Vạn sao? Tiền Tiến! Tôi Vạn Lộ Khả đã trở về thì đương nhiên đã chuẩn bị kỹ từ trước. Bố con các người tốt nhất nên nghĩ cho kỹ!"
Tiền Tiến trở mặt ngay: "Vạn Lộ Khả! Anh đang nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau nên mới tới đây gặp em. Đừng có không biết tốt xấu!"
Vạn Lộ Khả nhìn thẳng vào anh ta, gằn từng chữ: "Tiền Tiến, muốn chiếm đoạt thứ thuộc về nhà họ Vạn không dễ vậy đâu! Bố con các người sẽ phải trả giá!"
Tiền Tiến lúc này đã hoàn toàn lật mặt, hừ lạnh đáp: "Uy hiếp tôi sao? Nhà họ Vạn hiện giờ ngoài cô ra thì còn cái quái gì nữa đâu? Đừng tưởng tôi không biết, cô bám được ống quần một cậu chủ ở Thượng Kinh, muốn nhờ hắn ta giúp nhà họ Vạn trở mình. Tôi khuyên cô một câu, nước ở đây sâu lắm, đừng nói là hắn ta, đến cả kẻ mạnh gấp mười lần hắn ta cũng không giúp cô được đâu!"
Vạn Lộ Khả biết tiếp tục đôi co với kẻ này cũng chẳng được gì nên đứng dậy, lạnh lùng đáp: "Tiền Tiến, chúng ta cứ chờ xem!", nói rồi quay lưng đi thẳng.
Tiền Tiến không động đậy, đợi Vạn Lộ Khả ra khỏi cửa, anh ta rút điện thoại ra, nói nhỏ: "Cô ta ra ngoài rồi, xử lý cho gọn ghẽ vào!"
Ngô Bình giật mình, kẻ này muốn giết người diệt khẩu?
Thấy đồ ăn vẫn chưa lên, Ngô Bình nói với Chu Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại".
Chu Thanh Nghiên gật đầu: "Anh đi đi".
Ra khỏi nhà hàng, anh thấy Vạn Lộ Khả đã đi được hoảng mấy chục mét. Anh châm một điếu thuốc, thong thả theo sau.