Nhị Dũng thấy Ngô Bình, lập tức gật đầu với anh, rồi không dừng lại mà tiếp tục đuổi giết hắn ta.
“Thực hiện mệnh lệnh cũng khá đấy chứ”. Ngô Bình rất hài lòng tính cách nghiêm túc khi nhận lệnh của Nhị Dũng.
Anh vừa đi một đoạn đã tìm thấy một quán rượu, lập tức gọi chút đồ ăn, định bụng nếm thử món ngon của nơi này.
Anh vừa ngồi xuống, hai tu sĩ đã bước đến. Việc kinh doanh của quán rượu này rất tốt, không có chỗ nào để ngồi nữa nên hai người họ ôm quyền với Ngô Bình hỏi: “Chào đạo hữu, có thể cùng nhau chia sẻ một cái bàn không?”
Ngô Bình kéo đĩa đến bên cạnh rồi gật đầu nói: “Được”.
Hai người gọi vài món ăn, một bầu rượu còn mời Ngô Bình cùng dùng.
Ngô Bình lập tức cũng chia sẻ đồ ăn với hai người này, rồi tự nhân mình tên Lý Nhàn là người võ tu, đến Đông Hoa Thành mua một ít dược liệu.
Hai người đối diện, một người họ Chu, một người họ Hoàng. Họ đến Đông Hoa Thành để tham gia Đông Hoa Đan Hội, Đông Hoa Đan Hội này được Thiên Gia tổ chức, vậy nên các luyện đan sư của các Đại tiên Giới đến đây đều hy vọng có thể trưng bày đan dược của bản thân.
Đông Hoa Đan không chỉ là một hội chợ mua bán, mà còn bình chọn ra các đan dược xuất sắc nhất ở mỗi giai đoạn. Ví dụ như những loại đan dược sáng tạo nhất, ngay cả những đan sư trẻ tuổi cũng có thể chọn ra một đan sư mới giỏi nhất.
Những người đó đều là đan sư có biểu hiện tốt, còn có thể trở thành đan sư khách mới hợp tác làm ăn với Thiên Gia, giúp luyện đan dược cho Thiên Gia. Thiên Gia vừa có tài nguyên lớn, quyền thế cũng to, nên sẽ cung cấp rất nhiều tài nguyên tốt nhất cho nhóm đan sư đó, ví dụ như dược liệu, các loại phương thức luyện đan.
Ngô Bình đang âm thầm muốn điều tra về Thiên Gia, nên vừa nghe thấy thế lập tức nổi hứng. Bản thân anh có thể nhân cơ hội này, đánh vào trong Thiên Gia.
Sau khi ăn cơm xong, anh lập tức nghỉ ngơi ở một khách điếm, rồi suốt đêm luyện chế ra vào viên đan dược để trưng bày trong Đông Hoa Đan Hội.
Tới ngày hôm sau, vừa sáng sớm anh đã đến Đông Hoa Đan Hội. Đông Hoa Đan Hội được xây dựng ở trên một ngọn núi, trên núi có rất nhiều viện lớn, cái nào càng cao thì càng xa hoa quý khí phách. Sau khi anh nghe ngóng được mới biết, những cái viện này đều phải thuê, với lại cái nào càng cao thì giá càng đắt. Vả lại, không phải có tiền là có thể thuê được, chỉ có luyện đan sư có phẩm cấp đủ cao mới có thể thuê được cái viện trên núi.
Ví dụ như từ trên tính xuống, cân thứ ba có rất nhiều luyện đan sư luyện chế ra đan dược cấp mười hai mới ở được, với lại đan dược cần phải là trung phẩm trở lên.
Còn viện thứ hai, luyện đan sư cần luyện chế ra đan dược cấp mười lăm. Thậm chí, có rất nhiều người luyện chế ra hàng loạt đan dược cấp mười tám mới được vào.
Sau khi anh thăm dò xong, cũng biết viện hàng đầu tiên trống, hàng thứ hai cũng trống. Vậy nên, anh lập tức chọn hàng thứ hai.
Hàng thứ hai chỉ có năm viện, hiện tại đã có ba sạp hàng chỉ còn lại hai. Ngô Bình nhìn thấy thích một viện trong đó, lập tức đẩy cửa bước vào.
Trong cánh cửa có hai tu sĩ mặc đồ màu xanh, họ thấy Ngô Bình vào đã ôm quyền nói: “Xin hỏi đan sư có thể luyện ra đan dược cấp mười lăm à?”
Ngô Bình lấy ra Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan do bản thân luyện ra, hiệu quả của đan dược này cực tốt. Thậm chí, hiệu quả của nó vượt qua đan dược cấp mười lăm”.
Tu sĩ kia thấy mặt ngoài đan có hơn mươi hình phù văn huyền ảo, cộng thêm có vài tầng ánh sáng vàng lấp lánh di chuyển xung quanh cũng biết đan rất đặc biệt, nên vội vươn tay ra nhận lại và nói: “Xin ngài đợi một chúng, bọn ta cần mời người đến phân tích”.
Một lát sau, có một đan sư mặc đồ trắng bước vào. Người này đã bốn năm chục tuổi, ông ta vừa nhìn thoáng qua đan dược, gương mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng kì lạ rồi khách sáo hỏi: “Xin hỏi đan sư họ gì?”
Ngô Bình: “Kẻ hèn họ Lý, tên Lý Nhàn”.
Đan sư mặt đồ trắng hỏi: “Không biết đan này có tên không thưa Lý đan sư?”
Ngô Bình nói: “Tên nó là Nghịch Mệnh Đan, tác dụng tăng lên tư chất cực lớn, giúp tư chất của một người bình thường thành thiên tài. Đương nhiên, tư chất người khác nhau nên sau khi dùng hiệu quả cũng khác nhau.Nếu tư chất của người đó cao, thì uống đan này vào lập tức có thể thành thiên tài”.
Đan sư đồ trắng âm thầm rung động, hỏi: “Ta thấy đan này như là đan dược cực phẩm phải không?”
Ngô Bình còn giữ Nghiên Thiên Cải Mệnh Đan tuyệt phẩm, nhưng anh không lấy ra chỉ lấy ra đan dược cực phẩm thôi.
“Đúng vậy, là cực phẩm”.