Mười triệu cũng không ít, Ngô Bình vui vẻ đồng ý ngay: “Được, mai tôi sẽ đến”.
Lúc này, Diệp Huyền, Tô Vấn và Ngưu Đống Đống đã quay lại, ai nấy đều có vẻ kỳ cục.
Ngô Bình nói với Nhậm San San: “Tôi có việc rồi, không ngồi với cô nữa, mai gặp”.
Anh đi về chỗ cũ rồi hỏi: “Sao rồi?”
Diệp Huyền nín cười nói: “Má ơi! Quá kích thích, hai người họ lên xe cái là vào việc ngay, xe rung lắc mạnh khiếp luôn”.
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra rồi mở đoạn clip cho Ngô Bình xem. Anh nhìn qua một chút rồi bảo Diệp Huyền tắt đi: “Các anh em đã hả giận chưa?”
Thiệu Tôn dựng ngón tay cái: “Rồi, quá đã luôn, Tiểu Ất kiểu gì cũng cười bể bụng”.
Lúc này, mấy cậu ấm ở đây đều rất phục Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Thôi mọi người chơi tiếp đi, tôi về trước đây”.
Diệp Huyền vội nói: “Đừng về vội tiền bối, Tiểu Tôn đã gọi một nhóm các em xinh tươi đến nhà, mình chiêm ngưỡng tí đã”.
Ngô Bình: “Thôi, tôi bận rồi”.
Diệp Huyền đành bó tay rồi tiễn Ngô Bình ra xe.
Vì đã uống rượu nên Ngô Bình định bắt taxi, khi anh đang chờ xe thì Nhậm San San đi tới nói: “Đi cùng tôi không?”, cô ấy vẫy tay, một chiếc xe đã đi tới.
Một người tài xế đi xuống mở cửa xe, Ngô Bình không khách sáo mà ngồi lên ghế sau cùng Nhậm San San luôn.
Chiếc xe lăn bánh, Nhậm San San châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Anh ở đâu?”
Ngô Bình: “Sơn trang Thái Khang”.
Nhậm San San hỏi: “Còn phòng trống không?”
Ngô Bình cảnh giác: “Cô hỏi làm gì?”
Nhậm San San: “Tôi không muốn ở khách sạn, đến nhà anh ở vài ngày nhé?”
Ngô Bình nói ngay: “Không tiện đâu, có bạn gái tôi ở đấy”.
Nhậm San San cau mày: “Bạn gái anh ở đây thì làm sao, tôi có định cướp bạn trai của cô ấy đâu”.
Ngô Bình rất kiên quyết: “Không được, nếu cô không có chỗ ở thì đến sơn trang Vân Đỉnh ấy”.
Nhậm San San hừ lạnh nói: “Thôi, thế tôi về khách sạn cho xong”.
Chiếc xe đi tới sơn trang Thái Khang, Ngô Bình đi xuống rồi nói: “Cảm ơn”.
Nhậm San San: “Mai tôi sẽ đến đón anh”, dứt lời, cô ấy ra hiệu cho tài xế lái xe đi luôn.
Sau khi chiếc xe đi xa, Ngô Bình cũng chưa về nhà.
Hôm nay, Đào Như Tuyết không đến, nhà cửa trống không, anh vừa hay có thời gian để tu luyện Nhĩ thức.
Nhĩ thức có thể nghe thấy âm thanh từ phía xa, vì có Ý thức và Nhãn thức rồi nên lần tu luyện này của anh rất suôn sẻ, khi trời sáng thì anh đã luyện thành.
Có Nhĩ thức rồi, Ngô Bình có thể nghe xa mười mất mét, dù là tiếng động rất nhỏ. Thính lực của người bình thường chi có thể nghe được âm thanh có tần số nhất định, còn anh thì khác, anh có thể nghe được mọi tần số.
Đương nhiên, việc này cũng khá phiền, vì thế anh không thể tuỳ tiện khởi động Nhĩ thức, không thì sẽ không thể chịu nổi nhiều tiếng ồn.
Luyện thành Nhĩ thức xong, Ngô Bình thấy khá vui. Anh ăn sáng xong thì chờ Nhậm San San đã tới đón. Nhưng anh chờ mãi mà không thấy cô ấy đâu.
Bực mình, Ngô Bình lái xe đến công trường.