Hươu trắng đi rất nhanh, đến khi trời sáng, đã đi được hơn nghìn dặm.
Hươu trắng cũng khá mệt, Ngô Bình bèn tìm một chỗ trên sườn núi khuất gió nghỉ ngơi, gần đó có nước nguồn, cũng cho hươu trắng uống ít nước.
Tiểu Vũ trải thảm xuống, lấy một ít đồ ăn mua ở Vũ Lăng Thành ra dùng.
Ngô Bình đút hươu trắng ăn một ít lương khô, rồi lại cho nó ăn ít cỏ, anh hỏi Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, thế giới này tồn tại lâu rồi sao?”
Nghe thấy anh hỏi, Tiểu Vũ chợt ngây người, nói: “Có lẽ là rất lâu rồi nhỉ? Dù sao nói đến tổ tiên em thì có thể mấy chục cái thời đại rồi”.
Ngô Bình: “Sao em lại trở thành người săn quái vật?”
Tiểu Vũ: “Lúc nhỏ cha dạy em tu luyện. Đến khi em đạt đến Tôi Thể, thì bắt đầu thử ra ngoài. Giết chết quái vật đầu tiên, em cảm nhận được có sức mạnh tiến vào thân thể, em trở nên mạnh hơn. Kể từ đó, em không dừng lại được, dần dần trở thành người trong top mười người săn quái”.
Ngô Bình: “Quả thực một khi đã nếm thử vị ngọt, thì sẽ không dễ gì quay lại được”.
Tiểu Vũ nói: “Trước mặt có một tòa thành nhỏ, nhà em ở trong đó. Anh Ngô, anh đến nhà em ở hai ngày đi, em sẽ chiêu đãi anh thật chu đáo”.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi, đúng lúc anh ở bên đó đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần”.
Anh đã đến Tôi Thể cấp chín, tiếp tục nữa sẽ là cảnh giới Nguyên Thần.
Chưa ăn được mấy miếng cơm thì có một đám quái vật xông đến, hình dạng trông giống bạch tuộc, nhưng có thể chạy nhảy trên mặt đất, thực lực rất mạnh, thuộc quái vật cấp bốn. Tên lợi hại trong đó đã đạt đến quái vật cấp năm và cấp sáu.
Mới đầu, những quái vật này đều nhìn chằm chằm Ngô Bình và Tiểu Vũ, chuẩn bị ăn sạch bọn họ và hươu trắng, trở thành bữa sáng. Thế nhưng, sau khi Ngô Bình ra tay, đám quái vật đã hối hận, quái vật cấp sáu mạnh nhất quay đầu bỏ chạy, nhưng không thể thoát khỏi truy sát của Ngô Bình.
Giết chết mười mấy con quái vật, đám còn lại lập tức chạy tán loạn. Lúc này, Ngô Bình nhìn thấy hươu trắng cũng đã ăn no, nên tiếp tục lên đường, đến qua nhà Tiểu Vũ trước.
Nơi Tiểu Vũ ở tên là thành Tứ Phương. Diện tích thành Tứ Phương không lớn, mấy chục vạn nhân khẩu, nhỏ hơn Võ Lăng Thành nhiều.
Đến lúc hoàng hôn, thành Tứ Phương đã nằm trong tầm mắt hai người. Thế nhưng, lúc này thành Tứ Phương nghi ngút khói, một vùng hỗn loạn, cổng thành căn bản không có ai ra vào.
Tiểu Vũ thấy vậy, thân thể cứng đờ, qua mấy giây, cô ấy như phát điên lao về phía thành Tứ Phương, Ngô Bình cũng vội đi theo.
Đến trước thành thì thấy bên ngoài tường thành đều là thi thể, đa số đều không nguyên vẹn, có người chỉ còn lại tay, có người chỉ còn lại một cái đầu, máu me khắp nơi.
Tiểu Vũ như người mất hồn, từng bước chậm rãi đi vào. Trong thành, khắp nơi đều là máu và xương cốt, có nhà còn đang bốc cháy. Rõ ràng, nơi này đã không còn là khu an toàn nữa, tất cả mọi người đều đã bị quái vật giết chết.
“Hu hu…”
Tiểu Vũ quỳ sụp xuống đất, nén giọng khóc, vô cùng bi thương.
Ngô Bình yên tĩnh đứng bên cạnh, anh biết người nhà Tiểu Vũ chắc chắn cũng đã gặp nạn. Tình huống như vậy, không ai sống được cả, dù sao người săn quái cũng chỉ có một vài người.