Ngô Bình: "Trước cứ từ từ đã, tôi còn chưa nói xong. Tôi có thể giúp cậu vượt qua kiếp này!"
Tô Thanh Quả vui vẻ hỏi: "Cậu có thể trị hết cho tôi hả?"
Ngô Bình gật đầu: "Thực ra nó rất đơn giản, tôi chỉ cần khiến cậu trở nên không hoàn mỹ thì cậu sẽ không bị môi trường ô nhiễm nữa. Nhưng nếu vậy, sắp tới cơ thể cậu sẽ xảy ra một ít thay đổi".
Tô Thanh Quả chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi: "Thay đổi gì?"
Ngô Bình đáp: "Chẳng hạn như cơ thể cậu vốn hoàn mỹ, tôi sẽ khiến nó trở nên không hoàn mỹ, ví dụ như làm ngực cậu lớn hơn chút..."
Tô Thanh Quả lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đây… cũng không phải chuyện xấu".
Ngô Bình nói: "Chẳng hạn như, kinh mạch linh khiếu của cậu rất hoàn mỹ, tôi sẽ di chuyển vài kinh mạch, thay đổi một ít linh khiếu khiến tư chất của cậu yếu đi".
Tô Thanh Quả nhìn Ngô Bình nói: "Không sao, tôi không cần mấy thứ đó".
Ngô Bình cười nói: "Được rồi. Vậy chúng ta học trước, trưa tan học, tôi sẽ trị cho cậu".
Tô Thanh Quả gật đầu: "Được!"
Học đến trưa, lúc ăn cơm, Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả đến một khách sạn đối diện trường. Cậu thuê một phòng, chuẩn bị trị liệu cho Tô Thanh Quả.
Tô Thanh Quả lớn như vậy vẫn là lần đầu ở chung một phòng với con trai nên vô cùng căng thẳng, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Ngô Bình nói: "Tô Thanh Quả, cậu đừng sợ, cứ làm theo lời tôi, giờ nằm lên giường, thả lỏng cả người ra".
Tô Thanh Quả khẽ gật đầu rồi nằm xuống, tay Ngô Bình bỗng đặt lên ngực cô ấy. Tô Thanh Quả cứng đờ, hô hấp chợt dồn dập hơn, run rẩy hỏi: "Ngô Bình, cậu... cậu đang làm gì vậy!"
Ngô Bình nói: “Xin lỗi, để có được hiệu quả nhanh hơn, tôi chỉ có thể làm như thế”.
Sau đó, Tô Thanh Quả liền cảm thấy có một luồng sức mạnh ấm áp truyền vào trong cơ thể, cơ thể của cô ấy bắt đầu thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Một lúc lâu sau, Tô Thanh Quả cảm thấy ngực của mình trở nên to hơn, trước đó, size ngực của cô ấy là C, nhưng giờ đã lớn đến D, lớn hơn một vòng. Ngoài ra, cô ấy còn cảm thấy có một luồng sức mạnh đang chạy khắp người mình.
Sau cùng, mắt tối sầm, cô ấy ngất xỉu.
Đến khi Tô Thanh Quả tỉnh lại thì trời đã tối, cô ấy ngồi bật dậy và nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi đọc sách ở gần đó.
Ngô Bình thấy cô ấy đã tỉnh lại thì cười, hỏi: “Tô Thanh Qủa, cảm giác thế nào?”
Cảm giác đầu tiên của Tô Thanh Quả là đói bụng, cô ấy đứng dậy soi gương thì phát hiện tóc mình đã trở nên đen mượt, mặt mày cũng không vàng vọt nữa mà trở nên trắng hồng. Cơ thể cô ấy cũng không còn khó chịu nữa, không ho, không tức ngực, không buồn nôn, tóm lại là cô ấy cảm thấy rất khỏe.
Cô ấy vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, thế là cô ấy bước đến trước mặt Ngô Bình, cung kính hành lễ: “Cảm ơn”.
Ngô Bình cười, nói: “Ầy, đều là bạn học cả, đừng khách sáo, chắc cậu đói rồi nhỉ? Đi, tôi mời cậu ăn cơm”.
Hai người họ đến nhà hàng, Ngô Bình gọi bốn món và một món canh, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Ngày mai phải thi đại học rồi, chúc cậu thi đỗ đại học Thần Kinh”.