Miêu Gia nói: “Bọn em đã đầu tư vào trung tâm này hơn hai triệu rồi, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người. Hiện giờ, bọn em đã thu nhận hơn ba mươi trẻ em, chị Đồng định mở rộng quy mô của trung tâm để giúp được nhiều trẻ em cơ nhỡ hơn”.
Ngô Bình thầm thấy bội phục rồi nói: “Các em làm tốt lắm, anh có quen một tổ chức từ thiện, anh nghĩ chắc hắn họ sẽ đồng ý giúp mọi người”.
Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Giúp thế nào ạ? Cho bọn em tiền á?”, hiện giờ cô ấy đang rất thiếu tiền, lo ăn uống học hành cho hơn ba mươi trẻ em, rồi còn tiền khám chữa bệnh cùng nhiêu chi phí khác thì ngày nào cũng hết hơn hai nghìn.
Ngô Bình: “Tiền chỉ là một chuyện thôi, họ sẽ giúp đỡ bọn em về mọi mặt, bao giờ về, anh sẽ gọi cho họ”.
Trần Hiểu Đồng mừng rỡ: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo”.
Cạnh quán nướng là một dãy nhà ngói, buổi tối Trần Hiểu Đồng thường ở lại đó để trông coi quán. Ngô Bình được xếp vào một căn phòng riêng, có giường và điều hoà.
“Ở đây không thể bì với khách sạn năm sao được, anh chịu khó một hôm vậy”, nói rồi, Trần Hiểu Đồng lấy một cái gối mới ra đưa cho Ngô Bình, ngoài ra còn có chăn và các đồ dùng cá nhân.
“Thế này là tốt lắm rồi”, Ngô Bình nói: “Người luyện võ không cầu kỳ lắm đâu”.
Anh đóng cửa lại rồi bắt đầu ngồi điều chỉnh hơi thở, thời gian cứ thế trôi đi.
Sáng sớm, anh đã nghe thấy có người quét sân, Ngô Bình mở cửa ra nhìn thì thấy Trần Hiểu Đồng đang cầm chỗi quét dọn, Miêu Gia và Lộ Cường cũng đang ở đây, còn có mấy người lạ mặt, ai làm việc của người nấy.
Ngô Bình phát hiện có khá nhiều xe đỗ trong sân, còn một mặt tiền chuyên để sửa chữa xe hơi, sau đó anh thấy nhóm Đồng Lực đổi sang bộ đồng phục sửa xe rồi hỏi: “Bọn em làm sửa xe à?”
Trần Hiểu Đồng đứng thẳng người dậy rồi đáp: “Vâng, ban ngày bọn em sửa xe, tối mới mở quán nướng, như vậy mới kiếm đủ tiền”.
Ngô Bình nói: “Mấy đứa vất vả quá!”
Vì thế, anh cũng nhặt cái chổi lên rồi quét dọn giúp họ.
Ngô Bình vốn định hôm nay sẽ đi, nhưng vì quý Trần Hiểu Đồng nên anh định giúp cô ấy.
Lúc này, Lý Vân Đẩu đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ở trong phòng sách của căn nhà sang trọng tại Nam Đô, ông ấy cầm một bức ảnh trong tay, đó là ảnh của một bé trai khoảng ba tuổi đang cười rạng rỡ.
Lý Vân Đẩu bỏ bức ảnh xuống rồi hỏi: “Ảnh, lúc tôi nằm viện, có chuyện gì không?”
Một bóng người đứng trong góc mặc đồ nguỵ trang cùng màu với căn phòng, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà phát hiện ra.
Người đó đáp: “Thưa chủ nhân, hôm đó tôi trốn sau rèm cửa, sau đó thấy có người đi vào đánh ngất cô điều dưỡng, tôi đang định tập kích cậu ta, nhưng sau khi nghe thấy cậu ta lên tiếng thì lập tức dừng tay”.
Lý Vân Đẩu hiếu kỳ: “Hả? Cậu ấy đã nói gì?”
Ảnh đáp: “Cậu ta nhìn chủ nhân rồi chân thành nói, ông ơi, ông yên tâm, cháu sẽ chữa bệnh cho ông. Vì thế, tôi không dám ra tay nữa”.
Lý Vân Đẩu run lên rồi đứng bật dậy: “Cậu nói gì? Cậu ấy gọi tôi là ông nội ư?”
Ảnh gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân, cậu ta gọi người là ông nội”.
Lý Vân Đẩu vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó lẩm bẩm: “Nói vậy là chính cậu ấy đã chữa khỏi bệnh cho tôi ư?”
Ảnh: “Vâng thưa chủ nhân, y thuật của cậu ta rất giỏi, chỉ mất một lúc là người tỉnh lại rồi. Thật sự rất kỳ diệu, dù tôi đứng gần đó nhưng cũng không nhìn thấy cậu ấy đã làm thế nào”.
Lý Vân Đẩu vuốt râu hỏi: “Ảnh, cậu có thể vẽ lại tướng mạo của cậu ấy không?”
“Được ạ”.