Dứt lời, lão hỏi Ngô Bình: “Cậu có thể luyện chế được không?”
Thật ra Ngô Bình có thể thử, nhưng anh sẽ không làm vậy, vì đan dược này quá quan trọng, anh không muốn tự đẩy mình vào nguy hiểm nên nói: “Lão tổ, chờ sau khi tiến vào Đạo canh rồi thì vãn bối mới biết mình có luyện chế được hay không. Chứ giờ thì chắc chắn không làm được ạ”.
Nguyệt Như Hoả sáng mắt lên nói: “Vậy là chỉ cần cậu đột phá thì sẽ nắm chắc được phần nào ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Nguyệt Như Hoả mừng rỡ nói: “Thế là tốt rồi. Thanh Ảnh, con thật tinh mắt khi đã chọn được một chàng rể tài thế này cho gia tộc!”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Lão tổ, con nhớ người đã cất giữ rất nhiều dược liệu quý, người có thể tặng cho anh Bình một ít được không?”
Nguyệt Như Hoả: “Ừ, ta giữ các dược liệu ấy cũng phí, ta sẽ tặng hết cho cậu bạn này”.
Dứt lời, lão lấy một cái lò luyện nhỏ màu xanh ra rồi nói: “Đây là lò luyện Vạn Dược, bên trong có một không gian trồng khá nhiều dược liệu, cậu cầm đi!”
Ngô Bình vội nói: “Cái này quý quá, vãn bối không dám nhận”.
Nguyệt Như Hoả: “Đương nhiên ta không cho không cậu đâu, sau này cậu phải luyện chế đan dược giúp Nguyệt Thị ta, nhất là những loại đan dược mà bên ngoài không có”.
Ngô Bình nhận lấy lò luyện rồi dùng thần niệm quan sát, sau đó thấy không gian bên trong còn rộng hơn ruộng thuốc của Lý Thuần Như: “Vâng ạ”.
Nguyệt Tổ cười nói: “Được rồi, hai đứa về đi, sau này có khó khăn gì thì cứ dùng ngọc phù này để liên lạc với ta”.
Nguyệt Thanh Ảnh nhận lấy rồi cùng Ngô Bình lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đó, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Láo tổ thoáng thật, tặng cả lò luyện Vạn Dược cho anh luôn”.
Ngô Bình: “Nhưng như thế anh lại thấy hơi áp lực”.
Anh biết rõ đạo lý có ăn có trả, sau này Nguyệt Thị cần đan dược gì thì anh không thể từ chối.
Sau khi hai người về biệt viện của Nguyệt Thanh Ảnh thì thấy Nguyệt Đông Thăng đang chờ mình ở đây.
“Thầy Ngô!”, lúc này, Nguyệt Đông Thăng đã có thái độ khác hẳn, ông ta tươi cười niềm nở với Ngô Bình.
“Thanh Ảnh, hai đứa đi gặp lão tổ à? Người nói sao?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Lão tổ khen anh Bình và bảo sau này sẽ làm chỗ dựa cho bọn con”, nói rồi, cô ấy giơ ngọc phù ra.
Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên nói: “Đây là tín phù của lão tổ, cả thị tộc chỉ có ba người sở hữu thôi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tự nhiên bố đến đây làm gì?”
Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Thì bố đến gặp thầy Ngô, Thanh Ảnh này, sao trước đó con không nói cho bố biết cậu Ngô đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh? Hại bố làm nhiều chuyện vỗ lễ với cậu ấy”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thì giờ bố cũng biết rồi đấy thôi”.
Ngô Bình cũng nói: “Nguyệt gia chủ đừng nói thế”.
Nguyệt Đông Thăng nghiêm túc nói: “Haizz, thầy Ngô, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi là bác trai thôi”.
Ngô Bình: “Vâng, bác trai”.