"Sư huynh, ma trận Bạch Cốt đã khai quật xong rồi đúng không?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Thiên Tông gật đầu: "Đã xử lý sạch sẽ, tượng ma cũng mang đi rồi. Sư đệ, may mà cậu kịp thời thông báo cho anh. Chỉ cần muộn thêm một tiếng thì người Đông Doanh đã đi trước ta một bước. Cậu đã lập công lớn, vài ngày nữa sẽ được lĩnh thưởng".
Ngô Bình cười đáp: "Còn có phần thưởng sao?"
"Đương nhiên rồi, công lao của cậu là công lao hạng nhất. Tiền thưởng cho công lao hạng nhất của Thần Võ Ti rất lớn, anh sẽ đòi tiền thưởng đầy đủ cho cậu", Diệp Thiên Tông cười nói.
Ngô Bình chắp tay: "Cảm ơn sư huynh".
Diệp Thiên Tông rõ ràng rất bận rộn. Ông ấy chỉ nói chuyện với Ngô Bình chưa tới ba mươi phút là đã từ biệt anh để lên trực thăng rời khỏi đó.
Diệp Thiên Tông đi khỏi, Đường Tử Di mới xuất hiện. Cô tò mò hỏi: "Người đó là ai vậy?"
Ngô Bình: "Là chủ nhân của Thần Võ Ti, cũng là đại sư huynh của anh".
Đường Tử Di kinh ngạc: "Có đại sư huynh như vậy thì sau này làm gì còn ai dám đắc tội với anh".
Ngô Bình thản nhiên đáp: "Mọi việc đều phải dựa vào bản thân".
Sau đó anh nói tiếp: "Ngày mai cho thi công tiếp đi, chuyện kia đã xử lý xong rồi".
Đường Tử Di gật đầu: "Được, em lập tức đi sắp xếp".
Buổi tối Ngô Bình không ăn cơm mà vẫn tập trung nghiên cứu phiến ngọc. Thứ ở trên phiến ngọc này và thứ trước đó anh được truyền thừa như sinh ra để bổ sung cho nhau nên anh muốn nắm được nội dung trên phiến ngọc này càng sớm càng tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Bình mới đi ra ngoài, tới chỗ công trường xem xét một lượt.
Mọi việc ở đó vẫn diễn ra suôn sẻ, người Đông Doanh cũng không tới kiếm chuyện khiến anh cũng tạm yên tâm.
Sau đó, anh quay lại biệt thự Thái Khang chuyên tâm tu luyện. Anh phải tu luyện thần ý đến mức hoàn hảo nhanh nhất có thể, sau đó mượn Luyện Thần Đồ để tu luyện thần thức.
Thần thức còn cao cấp hơn thần ý, là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Thần ý có thể tách rời cơ thể, thăm dò sự vật trong một phạm vi nhất định. Thần thức thì có thể tấn công kẻ địch, thậm chí dễ dàng điều khiển tâm trí của người khác một cách vô cùng kỳ diệu.
Chỉ có điều, thần ý của Ngô Bình mới được luyện thành, vẫn còn cách thần thức một quãng xa.
Ba ngày liên tục anh tập trung luyện quyền pháp, dần dần đã đạt tới ngưỡng phản ứng trước khi ý thức kịp hình thành. Trước đó anh vẫn phải dùng ý thức để chỉ đạo hành động, động tác nhanh, tấn công rất chuẩn.
Thế nhưng giờ anh muốn vươn tới cảnh giới phản ứng trước cả khi ý thức kịp hình thành. Ý thức còn chưa nhận ra nhưng cơ thể đã kịp đưa ra phản xạ chuẩn xác nhất để phòng ngự hoặc tấn công.
Chiêu thức này đương