“Bây giờ, chủ nhân đã là tông chủ của Tam Thánh Tông. Tuy chủ nhân được cấm thiên Thần Công đã đủ tư cách ngồi ở vị trí đó rồi, nhưng nếu cậu muốn các trưởng lão và đệ tử dưới trướng phục thì vẫn phải tích chút công đức”.
Ngô Bình biết, Phương Lập khuyên như thế thì chắc chắn đã chuẩn bị trước một kế hoạch rất hay rồi. Nên cậu cười nói: “Ông nói xem, tôi nên làm gì?”
Phương Lập thưa: “Chuyện đáng tiếc duy nhất của Tam Thánh Tông là, chưa từng xuất hiện hiện Thánh Nhân trong tông. Nếu chủ nhân có thể dạy dỗ, đào tạo ra một Thánh Nhân thì lúc đó Tam Thánh Tông đã có thể trở thành tông lớn và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn!”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng muốn đạt được Thánh Nhân rất khó khăn, vậy lão Phương ông có chắc chắn về kế hoạch này không?”
Phương Lập lắc đầu: “Khoảng cách cảnh giới của tôi với Thánh Cảnh còn khá xa, bây giờ người thích hợp nhất chỉ có Mã trưởng lão. Năm đó, tư chất của Mã trưởng lão đã vượt qua tôi rồi nhưng ông ta chỉ thiết cơ hội để thể hiện. Vậy nên, cơ hội này cũng nhờ chủ nhân cho ông ta”.
Ngô Bình hỏi lại: “Cơ hội gì?”
Phương Lập lại nói: “Từ Hiền Giả tăng lên Thánh Nhân phải nhận một lần Thánh Kiếp. Thánh Kiếp vô cùng nguy hiểm, có thể nói rằng có chín đường chết mà chỉ có một con đường sống. Tôi thấy Mã trưởng lão cũng có chút cơ hội thành công, nhưng ông ta cũng chỉ mới ba, bốn phần. Thế nên ông ta vẫn luôn không dám đột phá lên cánh cửa kia, bởi vì ông ta sợ Thánh Kiếp”.
Ngô Bình hiểu được ý của cậu, hỏi lại: “Ông đang hy vọng tôi có thể giúp ông ta loại bỏ nỗi sợ hãi đó à?”
Phương Lập gật đầu nói: “Chủ nhân đại khí vận phù hộ nên con đường tương lai sẽ rất sáng lạng”.
Ngô Bình suy nghĩ lại bật cười nói: “Ông có nói nữa, cũng chả có tác dụng gì nhiều. Tôi sẽ luyện thêm một loại đan nữa, để giúp ông ta vượt qua kiếp nạn này”.
Phương Lập sợ hãi lắp bắp hỏi: “Chủ nhân có thể luyện ra đan dược chống đỡ được Thánh Kiếp sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết có một loại tên là Thánh Kiếp Đan, nhưng bây giờ tôi không thể luyện được, cần đến phải thỉnh giáo sư phụ của tôi trước đã. Theo lời kể lại của một vị tiền bối, thì Thánh Kiếp Đan có thể đỡ được Thánh Kiếp. Có nó rồi, người Thánh Kiếp sẽ được tăng cao khả năng sống soát hơn”.
Phương Lập nghe thế sốc không nói thành lời, một lát mới lẩm bẩm: “Nếu như đan đó ra đời, thì Thánh Nhân của Nhân tộc sẽ tăng lên thật nhiều chỉ trong một đoạn thời gian thôi đấy chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nhưng muốn luyện cái đan này cần có sức mạnh riêng biệt như sức mạnh cấm thiên. Tuy thế giới này từng xuất hiện Thánh Hoàng, chỉ là tiếc thay hai vị đó không phải Đan sư, nên loại đang này vẫn luôn tồn tại trong lời bàn tán thôi”.
Phương Lập mừng rỡ đến mức tốc độ đập của tim cũng tăng nhanh hơn, ông ta hỏi tiếp: “Vậy cơ hội luyện thành công loại đan dược này lớn bao nhiêu thưa chủ nhân?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện có luyện thành công hay không không quan trọng, chỉ là không biết có đạt hiệu quả như ý mình muốn không thôi. Được rồi, đoạn thời gian sắp tới đừng làm phiền tôi. Tôi sẽ ở đây tu luyện một thời gian rồi quay về học viện để nghiên cứu chế tạo loại đan này. Còn chuyện Thánh Kiếp Đan, ông nhớ không được nói cho người ngoài nghe”.
Phương Lập vội vàng nói: “Vâng!”
Ngô Bình tiếp tục mượn đại trận cấm thiên để tu luyện, trận này tiêu hao tài nguyên vô kể. Chỉ vận khí trong một canh giờ thôi, Ngô Bình đã phải tiêu trên chục tỷ thánh thù, tính ra một ngày cậu phải dùng hơn một trăm tỷ thánh thù đấy.
May là cậu có một ít tiền dư, thêm vào đó nguồn lực hùng hậu từ Tam Thánh Tông. Vả lại, cậu vừa mới cướp nhà của Phương Tất Viễn, tính ra số tiền trong đó cũng đủ cho cậu tiêu một đoạn thời gian nữa.
Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, dưới sự cải tạo của sức mạnh cấm thiên, cơ thể Ngô Bình đã hiểu biết về nó được chín phần. Cấp bậc này đã đủ cho cậu thử luyện Thánh Kiếp Đan!
Trong thời gian tu luyện một tháng vừa qua, cậu cũng đã tu luyện được một ít chiêu thức tuyệt thế do Thành Hoàng còn để lại.
Hôm nay cậu và vài người trưởng lão nghị sự gặp mặt rồi lại quay về học viện.
Tại học viện Kim Long, vườn thuốc.
Từ ngày Ngô Bình rời đi đã hơn một tháng rồi, Dược Lão không tìm thấy ai giúp ông ta dạy giùm nên tâm trạng vô cùng khó chịu. Mỗi ngày, ông ta đến lớp học lại mắng chửi học trò.
Dược Lão vừa nhìn Ngô Bình quay về mà hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Cuối cùng Tiểu Bình cũng quay về rồi. Chuyến đi lần này của con, thu hoạch gì vậy?”
Ngô Bình gật đầu rồi kể về Tam Thánh Tông. Dược Lão gật đầu, sau khi nghe xong rồi hứng thú nói: “Tốt lắm, ta cũng biết về bộ Cấm Thiên Thần Công, nhưng hơn mười nghìn năm qua đi rồi chẳng ai luyện thành công nó. Mà con thành công được, đúng là không hổ đệ tử của ta”.
Ngô Bình nói: “Con muốn thử luyện Thánh Kiếp Đan. Nhưng sự hiểu biết của con về đan dược còn thấy, nên cần sư phụ giúp đỡ”.
Dược Lão vừa nghe xong đã run lên, đương nhiên ông ta biết về Thánh Kiếp Đan và thậm chí trước đây, ông ta cũng đã thử luyện rất nhiều lần mà, mỗi lần đều thất bại, Người nào muốn luyện loại đan này ra thì cần phải đạt cấp Thánh Hoàng mới kiểm soát được sức mạnh cấm thiên.