Thật ra dù ông ấy không có tiền thì vẫn có thể học trường này, cùng lắm thì nợ trước rồi trả lại sau khi tốt nghiệp thôi. Hoặc có thể xin khoản vay hỗ trợ sinh viên. Chỉ cần cô ấy chăm chỉ học, chỉ riêng tiền học bổng cũng đủ để cô ấy chi xài.
Ngô Bình không muốn cô ấy gặp khó khăn nên ra tay giúp đỡ.
Cô gái này cũng đăng ký khoa Lâm sàng, nên đã nhanh chóng làm quen với Mỹ Ngọc.
Sau khi anh ghi danh cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi thì đã đến giờ cơm. Mấy ngày này, nhà trường có mở nhà ăn cho khách ngoài, Ngô Bình mời lão nông và cô ấy đi ăn cùng.
Nhà ăn chật cứng người. Ngô Bình và Cương Tử mua mười mấy món, họ ngồi quây quần ăn chung. Ngô Bình còn gọi cả hai cô sinh viên dẫn đường ban nãy đến.
Trong lúc tán gẫu, họ biết cô ấy tên là Hà Phương Phương. Cô ấy cũng đứng đầu huyện trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Chẳng mấy chốc, ba cô bé đã thân thiết với nhau, trò chuyện rất hăng say.
Ngô Bình khá thích cô gái này. Biết vươn lên, thông minh, có lòng biết ơn. Anh nói sẽ giúp Hà Phương Phương lấy lại khoản tiền bị trộm và cả khoản tiền bị bác cả lấy mất, còn hỏi số tài khoản ngân hàng của cô ấy.
Hà Phương Phương chỉ nghĩ Ngô Bình an ủi mình thôi, nào biết anh đã gọi mấy cuộc điện thoại trước khi ăn. Còn chưa ăn xong thì đã có người gọi lại.
Huyện quê nhà của Hà Phương Phương đã cử ra lực lượng cảnh sát và thành công lấy lại hai trăm tám mươi nghìn tiền đánh bạc, sau đó chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng của Hà Phương Phương.
Chỉ vài phút sau, Hà Phương Phương đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng. Hai trăm tám mươi nghìn đã được chuyển vào tài khoản của cô ấy, không thiếu một xu.
Không chỉ vậy, mấy phút sau, Ngô Bình lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó hai mươi nghìn tệ bị trộm đã được chuyển vào tài khoản của Hà Phương Phương.
Bố con Hà Phương Phương đều ngơ ngác, tiền đã được lấy lại nhanh vậy ư?
Hai cô sinh viên cũng kinh ngạc vô cùng: “Đàn anh đã làm bằng cách nào thế ạ?”
Ngô Bình cười đáp: “Anh quen nhiều bạn thôi”.
Cô nàng tóc ngắn chớp mắt: “Vậy đàn anh có thể giúp em một việc không ạ?”
Ngô Bình nói: “Được, em nói đi”.
Cô gái tóc ngắn trả lời rất nghiêm túc: “Đàn anh à, em vẫn chưa có bạn trai, anh giúp em thoát khỏi cảnh độc thân được chứ?”
Ngô Bình ngây người, vội xua tay: “Không giúp được, không giúp được rồi”.
Ngô Mi và Mỹ Ngọc đều mím môi cười trộm.
Ăn cơm xong, Ngô Bình đưa Mỹ Ngọc và Ngô Mi đến ký túc xá. Thật tình cờ, Mỹ Ngọc và Hà Phương Phương ở chung phòng. Hai bạn cùng phòng còn lại của họ, một người đến từ Thiên Kinh, người còn lại là người Vân Đông.
Sau đó Ngô Bình đến phòng ký túc xá của Ngô Mi mới biết cô bé ở một mình. Hoá ra sinh viên nữ đăng ký khoa Vật lý quá ít, nhà trường chỉ đành sắp xếp riêng một phòng cho Ngô Mi.
Ngô Bình cũng rất bất đắc dĩ, đành nhờ người chuyển Ngô Mi đến ký túc xá của Mỹ Ngọc, tuy cách lớp học hơi xa nhưng vẫn tốt hơn ở một mình.
Xong xuôi mọi chuyện đã là hơn bốn giờ chiều. Anh bảo Cương Tử sống ở khách sạn gần trường, Ngô Mi và Mỹ Ngọc cần gì thì có thể gọi cậu ta bất cứ lúc nào.
Anh đang định quay về trụ sở chính Thiên Long thì nhận được cuộc gọi của Diệp Huyền. Anh ta hy vọng anh tham gia một hoạt động, còn nói Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên cũng tham gia. Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi đồng ý.