Trong đó cảnh giới Vương gồm cảnh giới thứ nhất nhân tiên và cảnh giới thứ hai nhân tiên, người bình thường gọi cảnh giới thứ nhất nhân tiên là võ vương, cảnh giới thứ hai nhân tiên là võ thần.
Cảnh giới Thánh cực kỳ hiếm, bao gồm cảnh giới thứ ba nhân tiên và cảnh giới thứ bốn nhân tiên, cảnh giới thứ ba nhân tiên là võ thánh, cảnh giới thứ bốn nhân tiên là thiên sư.
Cảnh giới Cực càng ít thấy hơn, bao gồm cả võ quân cảnh giới thứ năm nhân tiên và thần quân cảnh giới thứ sáu nhân tiên, hiện giờ Ngô Bình đang ở trong cảnh giới thần quân, nắm giữ thần thông.
Mà sau cảnh giới Cực còn có cảnh giới Đế. Cảnh giới Đế gồm cảnh giới thứ bảy nhân tiên và cảnh giới thứ tám nhân tiên, trong đó cảnh giới thứ bảy nhân tiên phá vỡ xiềng xích của ràng buộc huyết mạch, mở ra truyền thừa huyết mạch tiên tổ, tu sĩ ở cảnh giới này được người xưa gọi là nhân vương. Cảnh giới thứ tám thì một mình phá vỡ xiềng xích mà hiền triết chưa từng phá vỡ, mở ra một tiền lệ cho sự tiến hóa của loài người, được gọi là hoàng đế.
Tam hoàng ngũ đế trong truyền thuyết thần thoại đều thuộc loại này. Nếu một tu sĩ trở thành cảnh giới Hoàng Đế thì huyết mạch của người đó là Đế Huyết, Hoàng Huyết, truyền thừa từ đời này sang đời khác. Cho dù trải qua bao nhiêu thế hệ, con cháu đời sau của người đó cũng đều là đế duệ hoàng tộc, sẽ có ngày sinh ra cường giả giống người đó.
Ngô Bình không nói rõ: “Cảnh giới thứ bảy có thể mở ra huyết mạch tổ tiên; cảnh giới thứ tám có thể mở ra xiềng xích tồn tại tiên thiên của loài người, giải phóng nhiều sức mạnh hơn”.
Nghe xong Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, anh sẽ đột phá cảnh giới thứ bảy sao?”
Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc: “Tôi đã phá vỡ xiềng xích của tổ tiên, chắc cũng không quá khó”.
Lâm Thanh Dao cực kỳ vui mừng: “Giỏi quá đi”.
Lúc này ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ ngưỡng mộ, nỗi bất bình do Ngô Bình đánh cô ấy trước đó đã biến mất trong tích tắc.
Cô ấy cố ý chọc tức Chu Kinh Hồng, lại hỏi: “Vậy đến cảnh giới thứ bảy nhân tiên, có phải sư huynh có thể đánh thắng tiên quân dễ dàng không?”
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Hễ có thể để lại truyền thừa trong huyết mạch thị tộc thì đều là hiền triết của nhân gian, bá chủ tu chân, có thể nắm giữ sức mạnh của họ, đánh bại tiên quân là chuyện nhỏ. Nếu nắm chắc sức mạnh tiên tổ, thậm chí có thể so sánh với tiên tôn Đoạt Thiên”.
Đôi mắt Lâm Thanh Dao phát sang: “Tiên tôn Đoạt Thiên sao? Tôi từng nghe sư phụ nói, tiên tôn Đoạt Thiên trong địa tiên có thể đánh bại được cả thiên tiên bán bộ”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì phải xem tình hình cụ thể, thiên tiên bán bộ cũng rất mạnh”.
Lâm Thanh Dao mỉm cười: “Sư huynh, nghe nói đỉnh Thiếu Long của anh có một con giao long, tôi có thể đi xem không?”
Ngô Bình: “Được chứ”.
Sau đó anh lạnh lùng nói với Chu Kinh Hồng: “Cô ở lại Thanh Vân phong, không được rời khỏi một bước nếu không tôi sẽ đánh chết cô”.
Chu Kinh Hồng vừa tức vừa giận, tâm trạng cực kỳ phức tạp nhìn Ngô Bình và Lâm Thanh Dao bay lên không trung, thế mà lại tức đến mức rơi nước mắt.
Một trưởng lão đi đến, thở dài nói: “Đừng khóc nữa, khóc cũng muộn rồi”.
Đây là một người đàn ông trung niên, ông ta chính là sư phụ của Chu Kinh Hồng, trưởng lão Hoa của Vô Tương phong. Lúc đầu ông ta rất xem trọng Chu Kinh Hồng, cố gắng bồi dưỡng, sau đó Chu Kinh Hồng trở thành người đẹp ở núi Thục, danh tiếng ngày càng cao, có thể lấy được tài nguyên từ phong chủ nên dần dần cũng không còn quan tâm đến vị sư phụ này nữa, không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình thế này.
Chu Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Chuyện của con không cần thầy lo”.