Cuộc chiến trở nên gay cấn, tam phương hỗn chiến, nhóm bốn người bị diệt toàn đội, nhóm ba người thì chết một. Hiện tại chỉ còn hai phe, mỗi phe hai người, khu an toàn cũng không ngừng thu hẹp.
Vị trí của Ngô Bình khá bất lợi, cậu nói với Từ Kiêu: “Cậu lao ra, tớ ngắm bắn đối phương”.
Từ Kiêu cắn răng: “Được, tớ tin tưởng cậu!”
Cậu ta nhảy ra khỏi boongke, chạy té khói về phía trước. Cậu ta vừa thò đầu ra, đối phương đã bắn, Ngô Bình giơ súng nả hai phát, trúng một người. Từ Kiêu cũng trúng đạn ngã xuống nhưng bên kia cũng bại lộ vị trí.
Ngô Bình ném toàn bộ lựu đạn, sau vài tiếng nổ lớn, trò chơi kết thúc, hai người Ngô Bình thành công ăn gà.
“Wow, thắng rồi!”, Từ Kiêu hưng phấn vung tay vung chân.
Sau đó, hai mắt cậu ta rực sáng: “Ngô Bình, hay cậu chơi giùm tớ ván này, lấy lại tiền tớ thu cược đi. Tiền thắng thì chúng ta chia đôi!”
Ngô Bình cũng cảm thấy trình chơi game của mình tăng lên rất nhiều, nghĩ rồi đồng ý: “Lỡ mà thua thì chúng ta cũng cưa đôi”.
Từ Kiêu lập tức liên lạc với Trương Siêu: “Trương Siêu, tao coi tin nhắn rồi, hiếm khi mày thắng tao được một lần, lần này mà thua lại chẳng phải là cụt hứng nữa à, tao để mày vui vẻ vài ngày đó!”
Trương Siêu bên kia: “Từ Kiêu, độ dày của mặt mày tăng lên rồi à! Mày tự tin như vậy, dám cá thêm tiền không?”
Từ Kiêu: “Được, mày muốn chơi bao nhiêu?”
Trương Siêu: “Trong tay tao còn bốn nghìn, chơi hết, mày dám không?”
Từ Kiêu: “Có gì mà không dám? Ông mày chơi hết tiền lì xì hai
năm luôn nè mày!”