Đột nhiên, người ngồi trên kiệu ra lệnh: "Dừng lại".
Chiếc kiệu dừng lại, tấm rèm của kiệu được vén lên, giọng một cô gái vọng tới: "Anh là khách tu sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Sao cô biết hay vậy?"
Bức rèm lúc này đã được vén hẳn lên, Ngô Bình nhìn thấy một gương mặt rất xinh đẹp. Đó là một cô gái còn khá trẻ, chừng hai mươi chín tuổi. Khí chất và dung mạo của cô ấy hoàn toàn khác xa so với người trong thôn.
Cô ấy cười đáp: "Anh mặc quần áo đẹp như vậy, dù tôi có mù thì cũng biết anh là khách tu. Đi đường vất vả, nếu anh không chê thì mời lên kiệu ngồi".
Ngô Bình đáp: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không dám làm phiền bởi người tôi đầy bụi bẩn, chỉ sợ sẽ làm bẩn kiệu của cô".
Cô gái: "Anh không cần khách sáo, chúng ta đều là khách tu, nên giúp đỡ lẫn nhau".
Ngô Bình thấy cô gái chân thành muốn giúp đỡ nên không khách sáo nữa. Anh vén tấm rèm rồi ngồi lên kiệu.
Bên trong chiếc kiệu khá rộng, cô gái ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại ở chính giữa, hai bên có hai tấm ván gỗ có thể ngồi lên. Ngô Bình liền ngồi lên một tấm ván gỗ. Đợi khi chiếc kiệu tiếp tục đi về phía trước, anh chắp tay nói: "Đa tạ lòng tốt của cô".
Cô gái cười đáp: "Chúng ta nên xưng hô thế nào đây?"
Ngô Bình: "Tại hạ Lý Huyền Bình, xin được biết quý danh của cô".
Cô gái: "Tôi tên Chu Ngọc Nhan".
Ngô Bình: "Cô Chu, cô cũng tới thị trấn sao?"
Cô gái: "Tôi đi ngang qua đây, định bụng đến thị trấn phía trước thì tìm một chỗ nghỉ chân. Còn anh thì sao?"
Ngô Bình: "Đừng nhắc nữa, tôi vừa được người ta đào dưới bùn lên, còn chưa kịp thích nghi với nơi này. Có điều ân nhân tìm thấy tôi nghèo quá, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc nên tôi định tới thị trấn đổi vài món đồ lấy tiền".
Chu Ngọc Nhan cười đáp: "Anh có thể đổi sang ở nhà khác mà. Các gia đình giàu có đều muốn khách tu đến nhà".
Ngô Bình khoát tay: "Bỏ đi, gặp nhau như vậy là có duyên. Hơn nữa, tính mạng của tôi là do họ cứu. Mặc dù chưa thể báo đáp, nhưng ít nhất vẫn phải sống có đầu có cuối".
Chu Ngọc Nhan cười nói: "Anh quả là người có tình có nghĩa, Ngọc Nhan rất ngưỡng mộ điều đó. Nhưng theo tôi được biết, một thị trấn nhỏ như thế này khi cầm đồ sẽ bị ép giá rất ghê gớm. Ví dụ một món đồ trị giá mười nghìn đồng, thì giỏi lắm ở đây chỉ cầm cố được một trăm đồng".
Ngô Bình cau mày: "Thật quá đáng!"
Chu Ngọc Nhan: "Anh định đổi thứ gì lấy tiền?"
Ngô Bình lấy ngọc bội ra, hỏi: "Cô Chu, cô có thể xem giúp tôi miếng ngọc bội này có thể đổi được bao nhiêu tiền không?"
Chu Ngọc Nhan cầm miếng ngọc trong lòng bàn tay và ngắm nghía, cảm thấy nó mát lạnh và nhẹ như pha lê. Một luồng linh khí tụ lại trong ngọc. Hơn nữa, miếng ngọc dường như có thể hút linh khí của trời và đất, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Hai mắt Chu Ngọc Nhan sáng lên, nói: "Anh Lý, nếu nhất định phải bán miếng ngọc bội này, anh có thể bán cho tôi không?"