Giang Nhu trong đội cổ động viên hai mắt dại ra, cả nửa ngày mới hoàn hồn lại. Bởi vì giờ, cuối cùng cô ta cũng phát hiện không ngờ thể chất của Ngô Bình lại mạnh như vậy. Cậu ta chắc chắn là một tu sĩ!
Hàn Băng Nghiên không ngừng hò hét, giọng khàn cả đi. Lúc này, Từ Kiêu cũng ngồi bên cạnh kích động nói: "Á đù. Anh Bình kỳ ghê, chơi bóng rổ giỏi vậy mà tôi lại không biết!"
Hàn Băng Nghiên cười nói: "Điều cậu không biết còn nhiều, anh ấy còn biết chữa bệnh cơ".
Từ Kiêu ngây người: "Gì? Cậu ấy còn biết chữa bệnh nữa á? Trời đất ơi, cậu ấy giấu kỹ ghê!"
Chẳng mấy chốc, nửa hiệp đầu đã xong. Trung Châu được 59 điểm, Minh Châu 43 điểm, Trung Châu dẫn trước! Mà Ngô Bình, một mình ghi được 37 điểm!
Trong thời gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên cười tủm tỉm đi đến bắt đầu hướng dẫn Ngô Bình một vài sách lược. Sau khi trải qua nửa trận cọ xát, Ngô Bình cũng hiểu được sơ về khả năng và đặc điểm của đồng đội nên càng chơi càng thuận tay.
Sau khi nghỉ ngơi, nửa trận sau lại bắt đầu diễn ra. Minh Châu thay một người, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được kết quả. Ngô Bình liên tục ngắt bóng, Trung Châu hoàn toàn áp đảo Minh Châu.
Mười phút của nửa trận sau, Trung Châu đã tiến thêm một bước kéo ra điểm số, 75:41!
Khi kết thúc trận thứ hai, điểm số đã đạt tới 106:58!
Hội trường tiếng vỗ tay và tiếng hò hét như vũ bão, một đám nữ sinh ùa vào sân thi đấu đưa hoa đến tận tay các cầu thủ. Ngô Bình lại trở thành tiêu điểm được vô số người chú ý, bị một đám người nâng lên rồi vứt lên cao.
"Bình Thần!"
Không biết ai hô một tiếng, tất cả mọi người đều hô theo.
"Bình Thần, Bình Thần!"
Ngô Bình qua một trận đấu được phong thần, trận này hiển nhiên còn vinh quang hơn cả lúc cậu trở thành người có điểm đứng đầu thành phố!
Hàn Băng Nghiên thấy Ngô Bình tràn ngập vinh quang thì lại bắt đầu lo lắng.
Từ Kiêu kinh ngạc hỏi: "Băng Nghiên, cậu than thở gì thế?"
Hàn Băng Nghiên nói: "Sau này, sẽ có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh Bình. Tiêu rồi, tôi đây đúng là tự mình tìm rắc rối đến cho mình mà".
Từ Kiêu nhếch miệng cười: "Bản thân tôi lại cảm thấy chẳng sao hết. Sau này, là bạn của Bình Thần, có phải những nữ sinh khác cũng sẽ để mắt đến tôi, bằng lòng quen tôi không ta?"
Cuộc vui kết thúc, Ngô Bình vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông, kéo Hàn Băng Nghiên ra ngoài.
Sau khi ra khỏi trường học, Hàn Băng Nghiên bỗng dưng ôm lấy cổ Ngô Bình, hôn mạnh một cái lên má anh: "Bình Thần của em, anh đẹp trai quá đi!"
Ngô Bình xoa má nói: "Anh đã nói là không đi, giờ thì rắc rối rồi. Đám nữ sinh kia y như muốn nuốt chửng anh luôn vậy".
Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng: "Muốn ăn cũng là em ăn, bọn họ đừng có mà mơ".
Lúc này, Từ Kiêu cũng chạy ra cười bảo: "Anh Bình, trưa nay ăn gì, tớ mời".
Ngô Bình nói: "Trưa tớ có chút chuyện nên sẽ không ăn", cậu còn định đến nhà cô một chuyến, đưa tiền trong tay cho cô, giúp cô mua lại cửa hàng bên cạnh.