Ngô Bình bước lên phía trước một bước, một cước đá bay hai kẻ đến gần Giang Sơn Nhan.
Giang Khúc nổi giận, nói: “Tự tìm chết!”. Hắn ta giơ tay phải lên không trung, một bàn tay đen nhanh tóm lấy Ngô Bình.
Ngô Bình duỗi tay tát phăng bàn tay ấy đi, bàn tay đó nổ tung, cơ thể Giang Khúc lảo đảo, lui về phía sau nửa bước. Sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, âm thầm kinh hãi với thực lực của Ngô Bình, vì thế, nhìn anh từ trên xuống dưới vài lần, rồi hỏi: “Cậu là ai?”
“Viện chủ Đan Đạo Viện, Ngô Bình”. Ngô Bình nói.
Giang Khúc kinh ngạc, hỏi: “Hóa ra là viện chủ Ngô. Đây là chuyện của Giang tông bọn ta, ngài không cần phải nhúng tay vào!”
Ngô Bình: “Tôi không hề hứng thú với chuyện của Giang tông. Nhưng chuyện này, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra chỗ không đúng, chắc chắn là có người khác đã đánh cắp Thất Bảo Đăng”.
Giang Khúc cười lạnh: “Viện chủ Ngô, đó là chuyện của hình đường Giang tông bọn tôi, không hề có liên quan đến ngài!”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không thể trơ mắt ngồi nhìn được”.
Giang Khúc cảm thấy có hơi khó xử lý, tuy rằng Đan Đạo Viện chỉ mới được thành lập, nhưng thận phân của Ngô Bình lại ngang hàng với Giang tông chủ, sự xuất hiện của một đại nhân vật như thế, khiến cho hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lại thêm chuyện bốn tông hai viện đều cần đến đan dược của Đan Đạo Viện, hắn ta cũng không muốn bản thân đắc tội với vị viện chủ Đan Đạo Viện này.
Ngay lúc hắn ta đang khó xử, Ngô Bình nói: “Chỉ có một cách để thoát khỏi hiềm nghi, đó chính là tìm ra được thủ phạm”.
Giang Khúc rung động trong lòng: “Viện chủ Ngô có thể tìm ra được hung thủ?”
Ngô Bình nói: “Có khó không, mời ông đưa tôi đi đến hiện trường vụ án”.
Giang Khúc suy nghĩ, gật đầu nói: “Được, mời!”
Cứ như thế, Ngô Bình đi theo những người này đến chỗ Tiên Trân Các. Tiên Trân Các là nơi mà Giang tông cất giữ bảo vật, Thất Bảo Đăng bị mất chính là bảo vật ở trong đó.
Lúc này đây, Tiên Trân Các đã có rất nhiều cao thủ đến canh giữ. Bên trong Tiên Trân Các, mấy thi thể vẫn còn nằm ở trên mặt đất, chưa kịp dọn dẹp.
Ngô Bình đi đến trước chỗ thi thể, nói với Giang Khúc: “Những người này, đều đã tiêu tan hồn phách, thế nhưng tôi có biện pháp ngưng tụ hồn phách của bọn họ một lần nữa”.
Nói xong, anh niệm một đoạn chú ngôn. Đoạn chú ngôn này thật ra chỉ là bề ngoài, trên thực tế, anh đang âm thầm khởi động sức mạnh Cấm Kỵ, cưỡng bức khôi phục lại hồn phách của thi thể này.
Rất nhanh, phía trên người thi thể xuất hiện một màn sương đen, sương đen xoay tròn, xung quanh liên tục có từng mảnh hồn phách nhỏ đang bị hút vào trong đó. Trong vòng vài giây, bên trong sương mù xuất hiện một hồn phách, chính là dáng vẻ của người chết. Thật ra Ngô Bình đã thi triển phương pháp đảo nghịch thời gian, triệu hồi ý thức của thi thể trước khi người đó hồn phi phách tán.
Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của Lưu trưởng lão trở nên khẩn trưởng, ông ta trầm giọng nói: “Đây chính là hồn phách của thi thể sao?”
Ngô Bình không để ý đến ông ta, mà đi hỏi hồn phách: “Là người nào giết ông?”
Trong ánh mắt của hồn phách ngập tràn phẫn nộ, ánh mắt của hắn nhìn quét qua tất cả mọi người, sau đó chỉ vào hướng của Lưu trưởng lão.
Sắc mặt của Lưu trưởng lão thay đổi, giơ tay đánh vào phía hồn phách, lại bị người của Giang Khúc đè lại, Giang Khúc cười lạnh, nói: “Lưu trưởng lão, hóa ra người trộm Thất Bảo Đăng là ông, nói mau, ông giấu Thất Bảo Đăng ở chỗ nào?”
Lưu trưởng lão cười lạnh: “Thứ kia căn bản không phải là hồn phách của người đã chết, là hắn ta vu hãm ta!”
Ngô Bình cười, nói với Lưu trưởng lão: “Có phải là thật hay không, mọi người đều có thể phân biệt. Còn nữa, tôi cũng có thể khiến cho ông thành thật khai ra hành vi phạm tội của mình, ông có tin không?”
Lưu trưởng lão lại càng luống cuống, buột miệng thốt ra: “Cậu muốn làm gì?”
Giang Sơ Nhan lập tức nói: “Lưu trưởng lão, tốt nhất bây giờ ông nên thành thật mà trả lời, nói không chừng còn có thể được xử lý nhẹ nhàng hơn!”
Giang Khúc cũng lập tức hỏi: “Lưu trưởng lão, có phải là ông giết người rồi lấy Thất Bảo Đăng hay không, nói!”
Hai tròng mắt của Lưu trưởng lão láo liên, ông ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như không còn đường để lui thì lập tức kêu lên: “Tôi cũng chỉ là bị bọn họ ép buộc! Hình đường, tôi sẽ nói hết tất cả, thỉnh cầu tha cho tôi một mạng!”