Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Lát nữa tôi sẽ đi, anh muốn xuống dưới sao?”
Người này nói: “Đương nhiên!”
Ngô Bình nhìn người phía trước vừa bước vào không gian u tối, lúc này nếu đi vào vòng xoáy chắc chắn sẽ vào không gian có ngọn lửa, thế là anh nói: “Tôi khuyên anh đừng vào đó, tôi nghĩ bên dưới rất nguy hiểm”.
Nhẫn Tổ bật cười “ha ha”: “Người Viêm Long các anh đều nhát gan thế à”.
Nói rồi anh ta rơi vào vòng xoáy, quả nhiên vừa đi vào vòng xoáy đã bị đưa vào không gian có ngọn lửa, ngọn lửa đó rất đáng sợ phút chốc đã thiêu rụi anh ta. Ngô Bình nhìn thấy hình như đối phương hét lên cái gì đó trước khi chết, chắc không phải là “Trời ơi, tôi nên nghe lời anh ta” đó chứ?
Thấy người đó bị thiêu chết, anh vội bước vào vòng xoáy, sau đó thân thể bất lực bị một nguồn sức mạnh bao vây lấy đưa vào không gian rừng cây và thảo nguyên đó.
Vừa đáp xuống đất, anh đã cảm nhận được khí tức tiên linh, cây cối ở đây rất cao lớn, mỗi một cái đều là mấy trăm mét, cao mấy hàng mét, người ở trên cây nhỏ bé hệt như kiến.
Anh nhìn xung quanh, bên trái có một rừng cây, bên phải là thảo nguyên vô tận. Rừng cây có một vầng sáng chiếu trên trời, cũng không biết là bảo bối gì.
“Thảo nào những người đó vừa đi vào đã đến bên đó, chắc chắn đã nhìn thấy hào quang bảo vật này giống mình”, anh lẩm bẩm.
Suy xét một chốc, anh cũng bay về phía hào quang bảo vật, thế nhưng anh vừa bay lên không trung thì suýt nữa thì rơi xuống.
“Ể? Trọng lực mạnh quá! Nếu không đến cảnh giới Chân Quân chỉ sợ là muốn bay cũng khó” đồng thời anh cũng nhận ra những người đi vào trước đó sở dĩ phải chạy mà không phải bay lên trời là vì vậy.
Anh chậm rãi bay đến gần hào quang bảo vật, chỉ thấy một cây nấm cực lớn mọc dưới một cái cây chọc trời. Cây nấm này to bằng một căn nhà, phát ra ánh sáng ba màu.
Anh ẩn mình trên cây quan sát, một người Đông Doanh vừa bước vào dưới nấm, hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải. Đúng lúc này một bóng đỏ xuất hiện bên cạnh, sau đó người này biến mất.
Ngô Bình giật mình, cẩn thận quan sát. Ở một nơi cách cây nấm hơn một trăm mét có một con cóc cực lớn, con cóc này toàn thân màu đen, làn da như được phủ thêm màu sơn hấp thụ ánh sáng, nó nhắm mắt lại thì trông như là một cái hố đen, không nhìn thấy gì cả.
Bóng đỏ vừa rồi chính là đầu lưỡi của nó, hành động nhanh như chớp, phút chốc đã nuốt tu sĩ Đông Doanh đó.
“Hóa ra là ôm cây đợi thỏ”, Ngô Bình thầm nói.
Thế là anh lấy một lá bùa ra, vẽ vài đường lên trên rồi thổi nhẹ một cái. Lá bùa này biến thành hình người dưới sự kích hoạt của pháp lực, người bùa đi đến cạnh cây nấm. Anh đã bôi thuốc độc mạnh lên lá bùa, nếu con cóc ăn phải lá bùa thì chắc chắn sẽ chết.
Người bùa vừa đến đó, bóng đỏ xoẹt qua, chốc lát đã bị con cóc nuốt chửng, nhưng ngay sau đó con cóc bỗng nhảy lên, ré một tiếng kỳ quái. Không quá mười giây, bốn chân nó khuỵu xuống rồi nằm rạp xuống đất, chết ngắc!