Người đàn ông kia gật đầu chào Ngô Bình, sau đó đưa hai cô bé rời khỏi đó.
Đường Băng Vân hỏi: "Ngô Bình, anh có biết đó là ai không?"
Ngô Bình hỏi lại: "Ai vậy?"
"Ba Châu Vương, Từ Hoàng, người được mệnh danh là cao thủ số một dưới Địa Tiên. Sư phụ của anh ta là Đồ Long Tẩu đến đây ẩn cư nên anh ta thường đến thăm".
Ba Châu Vương Từ Hoàng? Ngô Bình âm thầm ghi nhớ tên của người này.
Anh quay sang nói với Đông Hoàng: "Đến tiên thạch mà mày cũng ăn sao? Vừa hay tao có một ít, lát về cho mày ăn nhé", nói rồi hai người và Đông Hoàng quay lại nhà Đường Thiên Tuyệt.
Khi về đến nơi, anh phát hiện ra Đường Vô Mệnh đang quỳ trên mặt đất. Vị võ sư ban nãy đang dùng một tay ấn lên vai ông ấy. Chỉ một cái ấn nhẹ thôi mà một cao thủ mạnh như Đường Vô Mệnh lại không thể cử động.
Đường Thiên Tuyệt vội nói: "Ngô Bình, những việc còn lại phải phiền cháu rồi".
Ngô Bình gật đầu, anh lấy ra con dao găm rồi đi tới chỗ cây đào bên cạnh, chặt lấy một đoạn gỗ đào rồi bắt đầu điêu khắc. Chỉ vài phút sau, một tượng gỗ nhỏ xấu xí đã ra đời. Tượng gỗ nhỏ này miệng thì nhếch, mắt thì xếch lên trông như một chú hề ngộ nghĩnh.
Nhìn thấy bức tượng gỗ nhỏ, Đường Băng Vân bật cười thành tiếng: "Anh điêu khắc giỏi quá nhỉ?"
Ngô Bình hứ một cái, đáp: "Xấu thì có xấu, nhưng mà hữu dụng".
Sau đó anh bắt đầu vẽ những đường phù văn cổ quái lên tượng gỗ. Sau khi vẽ xong, anh cởi bỏ áo ngoài của Đường Vô Mệnh, sau đó anh dùng dao khắc lên da của ông ấy những hình vẽ giống hệt như hình anh vẽ trên tượng gỗ nhỏ.
Rất nhanh sau đó, ở trước ngực và sau lưng, trên cổ và mặt của Đường Vô Mệnh đã đầy những hình vẽ chằng chịt, máu tươi không ngừng rỏ xuống nhuộm cả người ông ấy thành màu đỏ.
Lúc này, Ngô Bình quay sang mỉm cười với võ sư, nói: "Tiền bối, tôi cần ông giúp đỡ".
Võ sư đáp: "Mời nói".
Ngô Bình: "Tôi sẽ dạy ông một đoạn chú, tiền bối giúp tôi niệm đoạn chú này là được".
Võ sư gật đầu đáp: "Được!"
Ngô Bình liền dạy võ sư đoạn chú, chỉ khoảng hơn một trăm âm tiết nhưng lại vô cùng rắc rối. Võ sư hơn nửa tiếng mới thuộc được.
Sau khi chuẩn bị xong, Ngô Bình cầm tượng gỗ nhỏ ấn vào ấn đường của Đường Vô Mệnh rồi gật đầu với võ sư: "Ông có thể bắt đầu rồi".
Võ sư lập tức niệm đoạn chú Ngô Bình vừa dạy. Võ sư là Địa Tiên nên ông ấy khai triển chú thuật sẽ có tác dụng lớn hơn so với Ngô Bình hàng trăm lần!
Võ sư vừa bắt đầu niệm chú thì Đường Vô Mệnh nãy giờ im lặng đột nhiên rống lên. Ông ấy mở trừng mắt, nhìn Ngô Bình chòng chọc: "Thằng ranh con, dám chống đối Địa Phủ, tao sẽ khiến mày sống không được mà chết cũng chẳng xong!"