Đường Băng Vân đánh yêu anh một lát rồi nói: "Chuẩn bị một lát rồi tới Đường Lâu thôi".
Họ ăn qua loa vài món rồi sửa soạn để đi tới Đường Lâu.
Đường Lâu nằm ở trung tâm thương mại Thiên Kinh, là một toà cao ốc rất lớn, cao 380 mét. Trên mặt đất có tám mươi tám tầng, còn dưới đất có bảy tầng, diện tích mặt bằng xây dựng lên tới hơn bốn trăm nghìn mét vuông, có sức chưa tới hơn mười nghìn người.
Ngô Bình nhìn toà nhà cao chọc trời, hỏi: "Băng Vân, xây toà nhà này tốn rất nhiều tiền phải không?"
Đường Băng Vân gật đầu: "Khoảng hai chục tỷ".
"Toà nhà lớn thế này mà chỉ để mở nhà hàng thôi sao?"
Đường Băng Vân: "Đương nhiên là không phải, bên trong còn có câu lạc bộ, sòng bạc, khách sạn, tiệm cầm đồ, ngoài ra còn có thể cho thuê".
Ngô Bình: "Còn có cả sòng bạc sao?"
"Đúng vậy, đó là sòng bạc cao cấp chỉ phục vụ khách nước ngoài. Chủ yếu là khách Đông Doanh, bán đảo và La Sát".
"Sòng bạc chỉ là cơ sở kinh doanh nhỏ, cái chính là tiệm cầm đồ", cô nói tiếp: "Tiệm cầm đồ sẽ chuyên mua bán một số thứ vô cùng thú vị".
Ngô Bình rất tò mò về tiệm cầm đồ này. Hỏi ra mới biết, tiệm cầm đồ ở đây khác xa so với tiệm cầm đồ bình thường. Tiệm cầm đồ ở đây không chỉ có thể cầm cố vật thể, mà còn có thể cầm cố những thứ phi vật thể. Ví dụ một cao thủ giang hồ có thể đem cầm cố một lần ra tay. Một bác sĩ có thể cầm cố một lần chữa bệnh.
Hơn nữa, những thứ mà tiệm cầm đồ này thu nhận cũng là những vật phẩm hết sức đặc biệt. Ví dụ như các văn vật thời tiền sử, công pháp, các loại thảo dược. Những thứ này tiệm cầm đồ bình thường sẽ không nhận.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: "Xem ra chủ tiệm cầm đồ này phải hiểu biết nhiều lắm đây".
Đường Băng Vân gật đầu: "Đúng vậy, chủ tiệm cầm đồ phải có hiểu biết đa lĩnh vực, như vậy mới định giá được món đồ".
Ngô Bình: "Chắc tiệm cầm đồ của bọn em đã thu được không ít món đồ nhỉ?"
Đường Băng Vân: "Đương nhiên, có cơ hội em sẽ dẫn anh đi xem".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến sảnh lớn. Có một đám người đang làm việc vô cùng bận bịu. Ngô Bình liếc nhìn, nhận ra những người này đều có tu vi, có lẽ là cao thủ mà Đường Môn phái tới.
"Chủ tịch", nhìn thấy Đường Vân, những người kia thi nhau chào hỏi.
Ngô Bình cười hỏi: "Băng Vân, em là chủ tịch gì vậy?"
"Đương nhiên là chủ tịch của Đường Lâu rồi. Đường Lâu cũng phải kinh doanh, hơn nữa lời lãi phải tự chịu".
Nói rồi, Đường Băng Vân cười nói: "Đúng rồi, hôm qua em gọi điện cho ông nội. Ông nội nói anh có ba mươi phần trăm cổ phần ở đây".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Ba mươi phần trăm cổ phần của anh sao?"