Cậu chủ Kiếm gật đầu hài lòng: “Tôi muốn đến xem để được mở rộng tầm mắt”.
Cậu chủ Long mặc đồ màu vàng ung dung quan sát xung quanh một lượt. Anh ta phát hiện trong số các cô gái ở sảnh tiệc chỉ có một mình Lâm Băng Tiên vẫn đang ngồi yên vị trên ghế không chịu ra đón tiếp mình. Bên cạnh cô ấy còn có một anh chàng trẻ tuổi khác.
Nếu chỉ là một cô gái bình thường thì anh ta cũng sẽ không để mắt nhiều. Thế nhưng cô gái này lại xinh đẹp tuyệt trần, là người đẹp nhất trong buổi tiệc ngày hôm nay nên anh ta không thể rời mắt nổi.
Anh ta khẽ mỉm cười, cố tình cất bước đi về phía Lâm Băng Tiên: “Chắc là cô không biết tôi là ai phải không?”
Cô ấy cuống quýt trả lời: “Chào anh Long”.
Cậu chủ Long hài lòng nói: “Nếu cô muốn dùng chiêu giả vờ lạnh nhạt để thu hút sự chú ý của tôi thì xin chúc mừng, cô thành công rồi đấy”.
Đám con gái xung quanh đều vô cùng ghen tỵ, thầm tự trách mình tại sao không nghĩ ra cách này.
Lâm Băng Tiên cảm thấy ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Trong khi đó, cậu chủ Long đã đưa tay về phía cô ấy, rõ ràng là muốn dẫn cô ấy rời đi.
Chu Bột không khỏi cảm thấy mâu thuẫn. Phải làm sao đây? Nên đồng ý hay không?
Đúng lúc này, Ngô Bình lạnh lùng lên tiếng: “Anh đừng có ảo tưởng. Băng Tiên nhà tôi không có hứng thú với anh đâu. Có tôi ở đây thì anh không có sức hấp dẫn gì với cô ấy hết”.
Nụ cười trên mặt cậu chủ Long trở nên cứng đờ. Anh ta trừng mắt nhìn Ngô Bình, khinh thường hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”
Ngô Bình điềm tĩnh đáp: “Anh không nhầm đâu, tôi đang nói anh đấy”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Ai cũng đang thầm nghĩ không biết người này là ai mà dám to gan lớn mật ăn nói với cậu chủ Long như vậy.
Cậu chủ Long không phải người bình thường. Chỉ với hai câu nói qua lại, anh ta đã cảm nhận được Ngô Bình không phải kẻ tầm thường. Bây giờ lăn lộn ở Long Kinh đều phải so gia thế và thân phận. Không lẽ đối phương có chỗ dựa rất lớn?
Huyền Ngạo Thiên Quân vội vàng đi tới giảng hòa: “Xin cậu Long và cậu Ngô nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này!”
Cậu chủ Long lại càng chắc chắn suy đoán Ngô Bình có thân phận đặc biệt. Anh ta nhíu mày nói: “Thiên Quân, anh ta dám đối đầu với tôi”.
Huyền Ngạo Thiên Quân thản nhiên đáp: “Tôi không tiện nói ra thân phận của cậu Ngô cho cậu Long biết. Nhưng mà kể cả là bố cậu gặp cậu Ngô cũng sẽ phải khách sáo đấy”.
Cậu chủ Long sững sờ, không ngờ bố mình cũng phải khách sáo với đối phương. Anh ta là người thông minh, lập tức đổi giọng tươi cười: “Vậy thì tôi sẽ nể mặt Thiên Quân lần này”, nói rồi anh ta quay người sang hướng khác.
Lần này, mọi người lại được một phen kinh ngạc, càng tò mò về thân phận của Ngô Bình.
Vừa nãy có người thấy anh chàng họ Hà tiếp xúc với anh nên chạy tới chỗ anh ta dò hỏi: “Xin hỏi anh quen biết anh Ngô kia sao?”
Hà Trí Tân cười đáp: “Anh Ngô là giáo viên của học viện Võ Đạo”.
Vị thế của học viện Võ Đạo đang ngày càng tăng lên. Người được làm giáo viên ở đó không phải cao thủ thì cũng là thiên tài.
“Chỉ là giáo viên thôi sao?”, có người vẫn chưa thấy thuyết phục lắm, bởi vì nếu chỉ là giáo viên thì sao có thể khiến Huyền Ngạo Thiên Quân coi trọng như vậy được.
Hà Trí Tân lại nói tiếp: “Thầy Ngô vừa mới đánh bại Võ Vương nhất phẩm, bản thân anh ấy là một võ tông truyền kỳ”.