Ngô Bình gật đầu rồi vẫy tay với Đường Băng Vân. Cô ấy rảo bước đến, hỏi anh: “Sao vậy?”
Ngô Bình giải thích đơn giản, đoạn bảo: “Băng Vân, đưa người này xuống đi, trông chừng kỹ vào, sau này tôi còn dùng đến”. Con cừu béo thế này, dĩ nhiên anh không thể bỏ qua dễ dàng.
Đường Băng Vân bảo thuộc hạ đưa gã béo và ba tên kia đi.
Khách ở tầng tám mươi tám vẫn không hề biết mình vừa dạo một vòng Quỷ môn quan. Nếu không nhờ có sự xuất hiện của Ngô Bình thì hầu hết họ đã chết ở đây rồi.
Sau khi bọn chúng được đưa đi, Đường Băng Vân mới căm phẫn nói: “Tên Vu Vương đó ác độc thật đấy. Chúng ta không thể bỏ qua được!”
“Dĩ nhiên rồi”, Ngô Bình đáp: “Tối nay tôi sẽ tìm Vu Vương”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh muốn gặp Vu Vương? Không được! Tu vi của người này rất cao, anh đi một mình sẽ nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình bảo: “Cô yên tâm. Tôi sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn”.
Đường Băng Vân trừng mắt: “Tóm lại, anh không được tự đi!”
Ngô Bình bất lực nói: “Được rồi. Nếu tôi đi thì nhất định sẽ gọi cô theo. Thế đã được chưa?”
Bây giờ đã hơn mười giờ tối. Anh đi kiểm tra một vòng khắp nơi rồi về phòng làm việc nghỉ ngơi.
Nhân lúc rỗi rãi, anh lấy tấm thẻ đầu lâu ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc một đoạn chú. Một luồng khói xám lập tức bay ra, hoá thành một hình người mờ mờ, chính là tiểu quỷ.
Mơ mơ hồ hồ, tiểu quỷ này để hai chỏm tóc, dáng vẻ cũng rất đáng yêu, chắc là bé gái.
Ngô Bình hỏi: “Nhóc con, sao lại bị người ta khống chế vậy?”
Cái bóng xám huơ cả hai tay nhưng Ngô Bình không hiểu, bèn ngắt lời nó ngay: “Nhóc con yếu ớt quá. Bây giờ tao sẽ dạy cho mày một bộ cố hồn, có muốn học không?”
Nhóc con ấy gật đầu lia lịa, đoạn quỳ xuống dập đầu với Ngô Bình. Rất rõ ràng, tuy tiểu quỷ còn nhỏ nhưng trí tuệ không kém người thành niên.
Ngô Bình gật đầu rồi truyền ngay cho nó một bộ trì chú cố hồn. Nhóc con học rất nhanh, lập tức trở vào tấm thẻ để tu luyện.
Lát sau, Đường Băng Vân xuất hiện. Cả hai trò chuyện một lúc. Đến mười một giờ rưỡi, sòng bạc và tiệm cầm đồ lần lượt đóng cửa. Đường Lâu xem như vượt qua được ngày đầu tiên!
Diệp Thần được gọi đến phòng làm việc. Cậu ấy háo hức hỏi Ngô Bình: “Cậu chủ, bao giờ chúng ta đi ạ?”
Ngô Bình: “Bây giờ đi”.
“Ở lại nhé, Băng Vân, có chuyện gì thì nhớ gọi ngay”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừ! Hai người đi đi”.
Hai người họ rời khỏi Đường Lâu. Đường Băng Vân cử tài xế đưa Ngô Bình và Diệp Thần đi.
Diệp Thần ở nhà thuê, đi nửa giờ là đến nơi.
Đó là một khu nhà cũ. Ở đây không có nhiều chỗ đỗ xe. Họ dừng xe ở ngay trước khu nhà, đi bộ đến chung cư. Vừa đi đến cánh cổng sắt của toà nhà chung cư, Diệp Thần đã dừng lại rồi nhìn chằm chằm phía trước.
Một người đàn ông mặc kình trang màu đen đang đứng trước cổng chung cư. Thấy Diệp Thần xuất hiện, người nọ cất tiếng: “Diệp Thần, sư phụ tôi đang chờ ở trên tầng”.
Diệp Thần giận dữ hỏi: “Đang ở nhà tôi?”
Người mặc kình trang đen nhẹ nhàng đáp: “Đừng sợ. Sư phụ tôi sẽ không làm tổn hại đến Diệp Vũ Hân, còn mời một bác sĩ nổi tiếng đến chữa trị cho cô bé”.
“Chúng tôi