Ngô Bình lấy túi trữ vật, nhìn thoáng qua, dược liệu bên trong đều vô cùng trân quý, cho dù có rất nhiều tiền cũng không mua được. Nhìn dáng vẻ này, Mộ Dung gia có thể có được ngần này dược liệu, nhất định đã hao không ít sức người và sức của.
“Sao lại không biết xấu hổ như thế. Nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa chúng quá trân quý, tôi không thể nhận được”. Ngô Bình lập tức từ chối.
Mộ Dung Băng cười, nói: “Công tử tuyệt đối đừng khách khí. So với đan Tiềm Long thì số dược liệu này có tính là gì? Chỉ hy vọng sau này khi Mộ Dung gia cần công tử, công tử đừng cự tuyệt”.
Ngô Bình cười cười: “Vậy được rồi. Tôi sẽ nhận dược liệu, sau này có cơ hội, tôi sẽ luyện chế hai lò đan dược cho cô Mộ Dung”.
Mộ Dung Băng vô cùng vui sướng: “Cảm tạ công tử!”
Bây giờ đã là vào buổi chiều, hai người nói chuyện phiếm, Ngô Bình hỏi một chút chuyện liên quan đến thí luyện Tinh Anh, bất tri bất giác, sắc trời đã dần dần tối xuống.
Mộ Dung Băng nói: “Công tử, thí luyện Tinh Anh sắp bắt đầu rồi, bây giờ chúng ta lập tức qua bên đó đi”.
Ngô Bình gật đầu, ừ một tiếng, hai người phi độn một lát đã đến trên một đỉnh núi. Tên đỉnh núi xuất hiện một cửa ánh sáng màu tím, bây giờ một trưởng lão mặc áo xanh đứng trước cửa ánh sáng màu tím, nói: “Tiến vào trong cửa này, chính là nơi thí luyện. Nhiệm vụ thí luyện vô cùng nguy hiểm, tôi hy vọng mọi người sẽ làm hết khả năng của mình, không chắc chắn thì không cần đánh bừa”.
Trưởng lão áo xanh quét mắt nhìn mọi người, đến khi nhìn thấy Ngô Bình, gương mặt nghiêm túc như khắc bản của ông lộ ra vẻ tươi cười khó có được: “Hóa ra Cậu Ngô cũng đến tham gia thí luyện. Đám tiểu tử này có thể được mở rộng tầm mắt”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng mấy chục người ở đây sôi nổi nhìn sang cậu. Trong những người này, có đệ tử Tinh Anh hạng ba, cũng có đệ tử Tinh Anh hạng hai. Mặc kệ là thân phận có ra sao, Ngô Bình chính là một tồn tại không thể thắng nổi của bọn họ, dẫu sao không phải ai cũng có thể đạt được nhất kiếm bảng, hơn nữa còn được vương tọa kiếm đạo tán thành.
“Chào Cậu Ngô”. Các đệ tử Tinh Anh đều lần lượt đến chào hỏi, nhìn qua vô cùng cung kính.
Ngô Bình khẽ gật đầu, vị trưởng lão kia thế mà còn chờ thêm một lúc, sau khi mọi người đều đã tiếp đón xong hết thì ông mới nói: “Bản thân nơi thí luyện này chính là một cái pháp bảo, nhiệm vụ trong đó đều có kỳ ngộ, mọi người phải nắm thật chắc”. Nói xong, ông liếc mắt nhìn Ngô Bình một cái đầy thâm ý, tựa hộ đang nhắc nhở câu.
Trưởng lão áo xanh nói hơn mười phút thì lui sang một bên: “Có thể đi vào”.
Không có ai nhúc nhích, tất cả mọi người đều đang chờ Ngô Bình. Thân là đệ nhất kiếm bảng, người sở hữu vương tọa kiếm đạo, bọn họ không dám bước vào trước khi Ngô Bình đi vào nơi thí luyện.
Ngô Bình cũng không khách khí, gật đầu với mọi người, nhanh chóng đi vào, Mộ Dung Băng cũng theo sát ngay sau đó.
Sau khi xuyên qua cửa ánh sáng, Ngô Bình một chân đạp hư không, sau đó hạ xuống mặt đất. Cậu lập tức ổn định thân mình, sau đó lập tức khinh khinh phiêu phiêu mà đáp xuống mặt đất.
Nơi này là một khoảng bờ cát trắng, là bãi sông. Cách đó không xa, có một con sông lớn rộng vài trăm mét, mặt nước theo gió mà nhấp nhô, sóng lớn nối tiếp nối tiếp nhau, dòng chảy rất nhanh.
Sau đó, Mộ Dung Băng cũng rơi xuống, cách Ngô Bình không xa. Ở nơi khác, cũng dần có các đệ tử khác rơi xuống.
Lúc này, trước mặt Ngô Bình xuất hiện một bọt khí, bọt khí nổ mạnh, xuất hiện một vị thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, vô cùng đáng yêu xinh đẹp, thiếu nữ cười ngọt ngào, nói: “Hoan nghênh tiến vào thí luyện Tinh Anh, ta là Tiểu Anh. Tiếp theo, tôi sẽ hỗ trợ ngài hoàn thành nhiệm vụ”.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, Mộ Dung Băng tập mãi thành thói, nói: “Công tử, Tiểu Anh là hiện hóa cho ý chí của nơi thí luyện, mỗi đệ tử tham gia thí luyện Tinh Anh đều sẽ có thể nhìn thấy một Tiểu Anh”.
Ngô Bình không khỏi nghĩ đến khoản trò chơi mà mình đã đầu tư kia, hình tượng của Tiểu Anh không tồi, quay đầu lại, lập tức đem hình tượng của Tiểu Anh gia nhập vào trong trò chơi, tăng lên thể nghiệm của trò chơi.
“Tiểu Anh, tiếp theo tôi nên làm gì?”, Ngô Bình hỏi.