Hoàng Phủ Hằng mỉm cười: “Sư phụ của tôi là trưởng lão của Đan Đỉnh Môn, ông ấy nói thể chất của tôi thích hợp luyện đan nên nhận tôi làm đệ tử, truyền thụ cho tôi đan đạo vô thượng”.
Mọi người đều ngưỡng mộ, người đó nói: “Nhất định ngài Hoàng Phủ sẽ trở thành một thầy luyện đan đỉnh cao trong tương lai, sau này chúng tôi xin đan dược thì ngài Hoàng Phủ đừng từ chối chúng tôi nghe”.
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, nói: “Các vị đều là bạn của Hoàng Phủ Hằng tôi, đương nhiên tôi sẽ không từ chối ai rồi”.
Lúc này, một thành viên của Thần Võ Ti nói: “Đại nhân, thời gian này các anh em đã nhiều lần ra tay, mạnh tay dạy dỗ đám người Thiên Long rồi”.
Hoàng Phủ Hằng nghe đến hai chữ “Thiên Long” thì vẻ mặt liền chùng xuống. Hôm đó hắn ta bị thủ lĩnh Thiên Long đánh như chó, có thể nói là đã mất hết thể diện. Mấy ngày này, hắn ta luôn cố gắng tu hành, vì muốn vượt qua Ngô Bình, báo thù rửa hận.
Hắn ta hừm lên nặng nề, nói: “Tên họ Ngô đó đã đắc tội với rất nhiều người, sau này hắn chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Thuộc hạ nói: “Bây giờ đại nhân đã là Địa Tiên, tìm cơ hội dạy cho hắn một bài học đi ạ”.
Hoàng Phủ Hằng thản nhiên đáp: “Để hắn sống thêm mấy ngày nữa đã”.
Lúc này, Ngô Bình đã đến trước sơn trang Ngọc Tuyền, anh đưa tay xoa nhẹ mặt thì liền biến thành một người đàn ông trung niên tầm thường. Sau đó, anh lại thay một bộ đồ màu đỏ rồi bay lên không và xuất hiện ngay trong bữa tiệc.
Một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy cũng giật mình. Nhưng không ai dám lên tiếng chỉ trích, vì người đó có thể bay trên không trung và có khí tức đáng sợ, điều đó chứng tỏ ít ra thì anh cũng phải là Địa Tiên.
Mắt Hoàng Phủ Hằng sáng lên khi quan sát người mới đến, hắn ta nói: “Anh bạn, đến là khách, mời ngồi”.
Ngô Bình không ngồi, anh nói: “Anh là Hoàng Phủ Hằng?”
Hoàng Phủ Hằng khó chịu, nói: “Đúng là tôi đây”.
Ngô Bình: “Bữa tiệc này của anh là tiệc gì?”
Hoàng Phủ Hằng nói: “Tiệc anh hùng”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu như đã là tiệc anh hùng, vậy sao không mời tôi?”
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, đáp: “Không biết anh ở đây, chứ không thì nhất định tôi sẽ mời”.
“Không biết cái beep, ông đây luôn ở trong thủ đô mà anh lại không biết sao?”. Ngô Bình buông lời mắng nhiếc, anh đến để kiếm chuyện nên đương nhiên phải không ngừng bắt bẻ hắn ta.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hằng trở nên khó coi, hắn ta thầm nghĩ dù cho mày có là Địa Tiên thì cũng không thế hống hách thế chứ? Hắn ta hạ giọng đáp: “Anh bạn, mời ngồi, chỗ tôi có rượu ngon có thể cùng kính nhau, nếu không muốn thì mời anh đi cho”.
“Đuổi tôi đi sao?”. Ngô Bình lườm: “Biết tôi là ai không?”
Hoàng Phủ Hằng: “Anh là?”
Ngô Bình: “Năm xưa tôi từng có qua lại với bà nội của anh”.
Hoàng Phủ Hằng xanh mặt, nghiêm nghị nói: “Mày muốn chết à?”
Bỗng nhiên, vô số người nhào về phía Ngô Bình, ai nấy cũng đều là cao thủ giang hồ, nhưng họ vẫn chưa kịp tiến lại gần thì đã bị Ngô Bình đánh bay ra bằng mấy chưởng từ xa.