Sau đó anh lại luyện một lò Long Lực Đan, bảo nó uống Long Tinh Đan xong hẵng dùng. Hai loại đan dược này đều không dễ luyện chế. Nhưng nhờ Dược tổ có truyền thừa rất chi tiết, cộng thêm việc tu vi anh tăng lên, nên luyện chế cũng không khó khăn lắm. Có điều vì đây là lần đầu luyện chế nên đan đều là đế phẩm, chưa đạt cấp truyền kỳ.
Tiểu Hoàng Long cực kỳ sửng sốt: “Nhân Hoàng, không ngờ anh còn biết luyện đan”.
Ngô Bình đáp: “Ừ, tôi còn là đại sư luyện đan năm sao đấy”.
Nhãn cầu của Tiểu Hoàng Long đảo tới đảo lui: “Nhân Hoàng này, bên cạnh anh có thiếu đồng tử luyện đan không?”
Ngô Bình liếc nó: “Sao, muốn đi theo tôi?”
Tiểu Hoàng Long gật lia lịa: “Đúng vậy, tôi muốn đi theo anh”.
Ngô Bình bảo: “Cậu ăn nhiều quá, tôi không nuôi nổi”.
Tiểu Hoàng Long suýt nữa đã trợn ngược mắt lên, vội vàng đáp: “Tôi tự tìm thức ăn được mà”.
Ngô Bình nói: “Cậu là hậu duệ của cự long hỗn mang, thân phận cao quý, đi theo tôi thì vô lý quá?”
Tiểu Hoàng Long cho hay: “Nhân Hoàng, thân phận của tôi rất có ích cho anh. Bên cạnh những người quyền lực thượng cổ đều có hoàng long kề cận. Ví dụ như Hoàng đế, nhờ có sự giúp đỡ của hoàng long mới có thể xưng bá. Tôi đi theo Nhân Hoàng, có thể giúp anh gia tăng vận khí”.
Ngô Bình biết con hoàng long này không hề nói nhảm. Long tộc với huyết mạch này quả thật có thể mang đến vận khí cho anh.
Anh “ừ” một tiếng: “Vậy được, sau này cậu cứ đi theo tôi”.
Châm cứu xong, Ngô Bình bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Anh đưa bạch hổ con và Tiểu Hoàng Long đến động tiên của dì Hổ.
Tuy Tiểu Hoàng Long rất mạnh nhưng có vẻ rất sợ dì Hổ. Dù sao dì Hổ cũng là bạch hổ sọc vàng trưởng thành, đạt cấp Chân Tiên, có sức đe doạ rất lớn với nó.
Loài sư tử có mạnh đến mấy đi nữa thì một con sư tử con vẫn chẳng đánh lại một con lợn, huống chi bạch hổ còn là một sinh linh mạnh ngang ngửa long tộc.
Dì Hổ hỏi: “Huyền Bình à, cậu thu phục tên nhóc này rồi à?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này nó sẽ theo tôi”.
Dì Hổ cười bảo: “Đó là phúc của nó. Nếu không nhờ cậu chữa khỏi cho nó, rất có thể nó sẽ chết yểu giữa đường”.
Câu này không nói quá chút nào. Tiểu Hoàng Long tiếp lời: “Tôi rất cảm kích Nhân Hoàng”.
Ngô Bình bảo: “Đừng gọi Nhân Hoàng nữa. Sau này cậu gọi tôi là anh Bình giống Hổ Bảo đi”.
Tiểu Hoàng Long đáp: “Được, anh Bình”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn nói với dì Hổ: “Dì Hổ à, tôi muốn hái ít dược liệu, có điều vẫn chưa quá thông thuộc nơi này”.
Dì Hổ cho biết: “Thật ra gần đây không có nhiều dược liệu. Nơi có nhiều linh dược thật sự là ‘linh thổ Ngũ Hành’ cách đây mấy trăm nghìn dặm. Nhưng sinh linh ở đó đang sợ lắm, cả tôi cũng không dám tuỳ tiện đặt chân đến”.
Ngô Bình hỏi: “Linh thổ Ngũ Hành ư? Cái tên này có từ đâu vậy?”
Dì Hổ đáp: “Ngày trước có một vị toàn năng đã tạo nên linh thổ Ngũ Hành. Chín mươi phần trăm linh khí của đại lục này đều tụ về linh thổ Ngũ Hành đấy”.