Một tiếng nổ rung cả rời, Đạo Thai vỡ ra rồi có một pho tượng Đạo Anh cao vạn trượng lao ra, tạo ra hình dạng vô cùng phong phú. Đạo Anh này mặc Đế bào, hình dáng giống hệt với Ngô Bình.
Đạo anh vừa xuất hiện, Đại Đạo Kiếm và Thánh Kiếp cũng đồng thời xuất hiện. Bởi vì thực lực của anh quá mạnh mẽ nên hai đại kiếp này đến cũng hung dữ và nguy hiểm vô cùng.
Ngô Bình bay lên trời, Đạo Anh cũng cùng lúc theo hành động của anh, cả hai phóng đến 300 nghìn Huyết Lão dưới thành!
Tướng sĩ trên thành đều sợ đến ngây người, Nguyên Soái muốn làm gì thế?
Trên bầu trời có vô số tia chớp lập lòe, hủy diệt pháp cầu, diệt nát đất trời bốc lên lửa, chôn vùi và nguyền rủa từng tính mạng, chúng liên tục rền vang đánh xuống. Do phạm vi quá lớn, Ngô Bình bay đến đâu thì lại có Huyết Lão bị ăn sét lạc, bị đánh đến mức máu thịt nát bét, trông vô cùng thảm, không thảm cũng chỉ có thảm hơn.
Thoáng chốc, mọi người chỉ thấy Ngô Bình bị ngọn lửa sét nguy hiểm kia bao phủ, còn anh lại thoắt ẩn thoắt hiện. Ba trăm nghìn Huyết Lão đã bị giết sạch chưa đầy mười phút.
Nửa tiếng sau, hai đại kiếm mới yên tĩnh lại. Ngô Bình trở về đầu thành như chẳng có chuyện gì, lúc này xung quanh cơ thể của anh có một luồng khí đang duy chuyển, thánh huy mờ mịt. Những thứ này không chỉ nhờ có Đạo Anh, hơn thế nữa còn là do anh đã thành công bước vào Thánh Nhân Cảnh!
“A Bạch, ta được bao nhiêu điểm khen thưởng rồi?”
A Bạch: “Ngươi đánh chết ba tên Huyết Lão cấp chín, năm trăm bốn mươi tên cấp tám, hơn ba nghìn hai trăm tên cấp bảy, còn lại là hơn 312 nghìn Huyết Lão cấp nhỏ nên tổng cộng đạt được hơn 5 tỷ 8 trăm 64 triệu điểm khen thưởng”.
“Điểm khen thưởng vượt qua một trăm triệu, nhận được lời khen ngợi của Thiên Đế, một tấm Diệt Tam Thế phù! Tấm bùa này có thế bắt và giết địch kiếp trước, kiếp này và kiếp sau! Tấm bùa này có tác dụng cao nhất là đè ép Bán Bộ Thánh Hoàng!”
Ngô Bình vui mừng sáng mắt: “Đồ ngon!” Dứt lời, anh nhận tấm bùa có một nguồn sát khí lượn lờ xung quanh.
A Bạch lại nói: “Điểm ban thưởng vượt mười tỷ, nhận được giải thưởng lớn của Thiên Đế, pháp bảo Trảm Bệ Thần. Thứ này chuyên chém cường giả Thần tộc, nhưng tu vi của công tử vẫn chưa cao nên sau một lần sử dụng, chỉ qua ba tháng mới có thể sử dụng được lần thứ hai.
Ngô Bình bật cười: “Bảo bối hiếm!”
A Bạch: “Ngươi đứng vị thứ nhất trong lịch sử của cửa thứ sáu, thưởng một cơ hội vào ‘Bảo khố Thiên Đế’. Công tử có thể chọn một món đồ tùy thích trong Bảo khố Thiên Đế. Trừ thứ đó ra, công tử có thể dùng điểm khen thưởng của bản thân đổi bảo vật trong bảo khố của Thiên Đế”.
Ngô Bình: “Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?”
A Bạch: “Ngươi siết chặt tấm bù này, thì có thể đi lúc nào cũng được”. Dứt lời, một lá bùa hình rồng ngọc xuất hiện trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình gật gù nói: “Qua sáu cửa, còn có sáu cửa nữa, bây giờ đến cửa thứ bảy đi”.
A Bạch: “Cửa thứ bảy đến cửa thứ chín, là Giả Quan. Chỉ có những tu sĩ đột phá cửa thứ sáu mới gắng gượng vào cửa thứ bảy được, bởi vì tư chất của họ không đủ cần phải kiểm tra lần nữa nên mới có hơn ba cửa như thế. Nhưng thực lực của công tử đã vượt qua tất cả tu sĩ ở chín cửa kia rồi, nên tiếp theo đây ngươi có thể đi thẳng đến cửa thứ mười”.
Ngô Bình: “Cuối cùng sau ba cửa đó là cái gì?”
A Bạch: “Công tử đi đến đó sẽ biết thôi”.
“Ta có thể tạm dừng lại một chút không?” Anh hỏi.
A Bạch: “Đương nhiên là được, trong cửa thứ mười chỉ có một mình công tử nên công tử có thể bước vào lúc nào cũng được. Dù có chờ thêm một trăm năm, một ngàn năm cũng không thành vấn đề”.
Ngô Bình bật cười nói: “Ta không cần dùng đến một trăm năm đâu. Được rồi A Bạch, tạm biệt ngươi”.
Ngô Bình rời khỏi đường Chúa Tể mới biết đã có Nhân tộc bước vào cửa thứ chín, hơn nữa còn có đến hai người! Hai người này lập tức được vô số người ngưỡng mộ và cung kính, thậm chí Tử Thanh Thánh Hoàng còn triệu họ đến.
Còn Ngô Bình, mọi người chỉ nghĩ anh vừa hoàn thành xong cửa thứ sáu thôi. Nhưng những người này lại không biết thành tích của anh, anh đều đứng vị trí đầu trong lịch sử của sáu cửa!