Ngô Bình: “Làm thế nào mới được khiêu chiến bảng Đại Tiên ạ?”
Lão tổ: “Chỉ khi hạ được tốp năm mươi của bảng Tiểu Tiên thì mới được khiêu khiến tốp 100 đến 300 của bảng Đại Tiên. Lần này, nếu khiêu chiến thành công thì sẽ được khiêu chiến tất cả cao thủ trên bảng”.
Ngô Bình: “Chỉ tu sĩ Thiên Nguyên mới được vào Thiên Khuyết ạ?”
“Cũng không hẳn”, lão tổ nói: “Cứ mười năm Thiên Khuyết lại mở hết một lần, khi ấy người của Tiên Giới Nguyên Sử cũng được tham gia. Đương nhiên, họ vẫn sẽ phải thông qua vòng sơ tuyển cơ bản nhất nên không phải ai cũng có cơ hội”.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình muốn đi ngay lập tức, nhưng anh còn chút chuyện phải làm nên chưa thể gấp gáp.
Trong cuộc họp gia tộc hôm đó, Hà Chính Hạo đã chính thức trở thành gia chủ chính của Hà Thị.
Tối đó, Hà Chính Hạo mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh. Vì là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên Ngô Bình rất được chào đón, có rất nhiều người đến mời rượu anh trong bữa tiệc, trong đó không thiếu các cô gái trẻ trung xinh đẹp. Rõ ràng họ cũng muốn thu hút Ngô Bình để được như Hà Tử Trần.
Mọi người đang dự tiệc thì có người vào báo tin và đưa gì đó cho Hà Chính Hạo. Hà Thị có hệ thống tình báo rất mạnh, Hà Chính Hạo giờ đã là gia chủ chính nên sẽ nhận được đủ tài nguyên tình báo.
Sau khi nhận được thông báo nàu, ông ấy cau mày nói: “Thương Tiên chết rồi”.
“Thương Tiên!”, Ngô Bình sững người, lẽ nào Thạch Trung Kiếm không đi cứu ông ấy sao?
Hà Tử Trần liếc nhìn tin tình báo xong thì thở dài một hơi, nói: “Thương Tiên bị người ta giết ở chỗ bế quan, hung thủ chưa chắc đã do Ma Kiếm Long Địch làm, vì ông ấy chết bởi một loại kiếm pháp nào đó”.
Ngô Bình: “Lẽ nào là Thạch Trung Kiếm ra tay?”
Ngô Bình không thể không nghi ngờ, vì chắc chắn Thương Tiên sẽ bế quan trị thương ở một nơi vô cùng bí mật, Long Địch chưa chắc đã tìm được. Mà người biết nơi này chỉ có Phương Thanh Thanh và Thạch Trung Kiếm mà thôi.
Hà Tử Trần cười mỉa: “Tình báo còn nói Thạch Trung Kiếm đã đi tìm Long Địch để báo thù rồi, đúng là kế hay! Long Địch mà chết thì ông ta chính là ân nhân của hồ Vô Song, địa bàn của hồ này cũng thuộc về Thạch Thị luôn”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì tất cả đều là kế hoạch của Thạch Trung Kiếm!”
Hà Chính Hạo cười lạnh nói: “Thạch Trung Kiếm là một tên rất gian xảo, ông ta làm vậy cũng hết sức bình thường. Bố chỉ không rõ tại sao Thương Tiên lại ngu ngơ mà đi nhờ Thạch Trung Kiếm giúp đỡ”.
Hà Tử Trần: “Phương Thanh Thanh chắc vẫn chưa biết gì”.
Ngô Bình: “Cô ấy có gặp nguy hiểm không nhỉ?”
Hà Tử Trần lắc đầu: “Phương Thanh Thanh không có giá trị với Thạch Trung Kiếm, dẫu sao ông ta cũng muốn chiếm được địa bàn của hồ Vô Song thì cần phải có cô ấy, như thế mới danh chính ngôn thuận”.
Ngô Bình thở dài nói: “Thương Tiên còn đưa kiếm phổ cho ông ta nữa chứ, đúng là sai lầm trầm trọng”.
Bữa tiệc kết thúc, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh về phòng nghỉ ngơi. Họ vừa
về thì thấy có một cô gái người toàn máu đứng trong nhà, đó chính là Phương Thanh Thanh.