Lúc này liên tục có người đuổi đến, nhân số trên không trung của hồ Thất Tử đã đạt đến một trăm.
Một bóng người rơi xuống bên cạnh Ngô Bình, đó là Lâm Tôn. Lâm Tôn cười tít mắt, đánh giá Ngô Bình xong rồi nói: “Anh Ngô cũng đến rồi nhỉ”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Cậu cũng đến đây rồi, đương nhiên tôi cũng phải đến xem náo nhiệt chứ”.
Lâm Tôn: “Anh Ngô biết dưới hồ này có thứ gì à?”
Ngô Bình: “Cậu biết?”
Lâm Tôn: “Tôi nghe nói trong hồ này có một thứ chí hung chí tà gì đó, nên hiện tại rất nguy hiểm. Một lát nữa thứ đó xuất hiện, những người không ai sống nổi hết!”
“Nếu nguy hiểm thế, sao cậu còn còn đến đây?” Ngô Bình hỏi lại.
Lâm Tôn thở dài: “Tôi không cam tâm bỏ lỡ cuộc vui đó. Có người đã mời thầy tướng số xem cho tôi rời, cơ duyên của em ở hồ Thất Tử này nên không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Chẳng lẽ, anh Ngô cũng thế?”
Ngô Bình chưa kịp trả lời, trong hồ đột ngột xuất hiện nước xoáy. Trong dòng nước xoáy này bay ra một ánh sáng chói lóa, rồi bay vút lên chín tầng mây. Cột sáng này xuất hiện, Lâm Tôn cũng không còn thời gian nói chuyện với Ngô Bình nữa, mà phóng tới cốt sáng.
Khi cậu ta vừa đến gần cột sát, lập tức có một ánh sáng vàng bay ra từ đáy hồ, theo cột sáng chạy lên không trung. Nhưng lúc này có một cô gái đột ngột xuất hiện chặn thứ ở trong cột sáng kia lại.
Ngô Bình nhìn người kia lập tức nhận ra đó là Đường Diệp Nhu Tâm. Cô ta vươn tay ngọc lên cao, lôi quang bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay rồi đập xuống ánh sáng vàng kia.
“Rầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng vàng nổ tung rớt ra mười lăm món bị ánh sáng bao vây bay khắp nơi. Trong đó có một thứ đúng lúc rơi đến chỗ Lâm Tôn, bị cậu ta bắt lấy.
Ngô Bình đã chuẩn bị từ trước, nên đã phục chế cơ thể mình ra thành mười lăm người rồi chạy các hướng khác nhau. Những người còn lại đang nghi ngờ mấy món kia là gì, thậm chí có người còn e dè nên không dám đến gần, nên anh đã ra tay trước.
Chỉ thoáng chốc, Ngô Bình đã bắt được mười bốn món, rồi đi đến gần Lâm Tôn đang vui vẻ đến ngây người.
Thực lực của Lâm Tôn rất mạnh, nhưng không bằng Ngô Bình. Cậu ta còn chưa kịp thấy Ngô Bình làm sao đến gần, cái ót đã bị đánh, thoắt cái đã ngất đi rơi xuống mặt hồ.
Ngô Bình cướp lấy món đồ trong lồng ngực của cậu ta, thứ này rất nặng tay.
Ngô Bình lấy tất cả món đồ rơi rồi, lập tức quay lại chỗ cũ.
Lúc này, ánh sáng vàng kia lại quay trở về đáy hồ, nhưng lập tức vọt lên muốn trốn khỏi mắt của Diệp Nhu Tâm.
Đòn tấn công vừa rồi của Diệp Nhu Tâm đã dùng hết thể lực của mình, nên bây giờ cô ta rất yếu. Cô ta vừa nhắm mắt, đã rơi xuống mặt hồ.
Ngô Bình thấy thế vội vàng đá Vương Thế An: “Cứu người đi”.
Vương Thế An vung tay lên, một nguồn lực lượng đã nâng Diệp Nhu Tâm lên nói: “Lát nữa gặp lại”.
Sau một lát, anh ta và Diệp Nhu Tâm đã biến mất. Ngô Bình cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Còn hơn một trăm người vẫn ngạc nhiên, mắt chữ a mồm chữ o chẳng biết cái mô tê gì vừa xảy ra. Đợi họ tiêu hóa xong đi tìm mấy món đồ rơi xuống, đã không còn nữa rồi.
“Người cướp mấy món vừa rồi là ai vậy?”. Có người nghiêm túc hỏi.
Đáng tiếc lúc Ngô Bình ra tay, cơ thể đã được bao bọc với quang khí, nên họ không nhận ra thân phận của anh.
Ngô Bình lấy được đồ rồi cũng đến phòng học, tìm Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên hỏi: “Anh Bình này, có chuyện gì xảy ra trong hồ vậy? Vừa rồi có bạn học thấy được, nhưng không thể nào đến gần hồ Thất Tử”.
Ngô Bình: “Không có gì hết, chỉ là do có tu sĩ ở đó thôi. Ngày mai, anh muốn lấy bốn cô vợ đấy Băng Nghiên”.
Hàn Băng Nghiên bất ngờ nhìn anh: “Bốn người luôn hả?”
Ngô Bình cười khổ: “Tất cả do hồi đó hứa trước rồi”.