Dương Quảng Lợi: “Gia phụ sắp trở về rồi, ông ấy trúng một loại kỳ độc, vẫn luôn không thể loại bỏ hoàn toàn. Mấy năm trước tôi tình cờ lấy được một đan phương, đúng lúc có thể loại trừ kỳ độc trên người ông ấy. Nhưng dược liệu luyện chế đan dược này quá mức quý giá, tôi mất năm năm mới gom góp được. Không ngờ rằng, đủ dược liệu rồi, nhưng lại không thấy vị Đan sư Liễu kia đâu”.
Nghe nói là loại đan phương này, Ngô Bình hứng thú hỏi: “Tôi có thể xem đan phương không?”
“Đương nhiên có thể”. Dương Quảng Lợi lấy đan phương ra đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn lướt qua, lập tức biết đây là một đan dược cấp tám, độ khó trong luyện chế tương đối cao.
Anh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Dương tam gia, nếu như ông tin tôi, hãy để tôi luyện chế đan dược này giúp ông”.
Dương Quảng Lợi ngẩn ra, Lạc Thiên cũng choáng váng, đồng thanh hỏi: “Cậu/Anh là thầy luyện đan?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Dương Quảng Lợi vui mừng: “Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công! Vậy phải làm phiền Đan sư Ngô rồi!”
Ông ta lập tức lấy dược liệu ra, còn Ngô Bình thì lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện chế đan dược giải độc này trong một gian phòng yên tĩnh. Đan dược này tên là Thiên Cổ Hóa Độc Đan! Bên trong có hai chữ ‘thiên cổ’, chứng tỏ nó có thể giải được kỳ độc thiên cổ! Mà cái gọi là kỳ độc thiên cổ, chính là loại độc mạnh nhất trong ngàn năm qua!
Ngô Bình kiểm tra dược liệu Dương Quảng Lợi cung cấp, hoàn toàn không có vấn đề gì, sau đó anh mời Dương Quảng Lợi và Lạc Thiên rời phòng, bắt tay vào luyện đan.
Đối với Ngô Bình thì luyện chế Thiên Cổ Hóa Độc Đan cũng không phải vô cùng khó, anh chỉ mất ba khắc đã luyện chế xong lò đan dược thứ nhất, hơn nữa còn là đan dược cực phẩm.
Dương Quảng Lợi chuẩn bị dược liệu cho ba lò luyện đan, anh dứt khoát luyện thêm một lò, lần này còn là đan dược tuyệt phẩm, đã vượt qua mong đợi của anh.
Anh cất dược liệu cho lò đan dược thứ ba lại, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Dương Quảng Lợi mong chờ canh giữ bên ngoài, vừa thấy Ngô Bình đi ra, ông ta vội hỏi: “Ngô đạo hữu, thành công chứ?”
Ngô Bình lấy hai bình đan dược ra, cười nói: “May mắn không làm nhục sứ mệnh. Tôi luyện chế ra ba viên đan dược cực phẩm, bốn viên đan dược tuyệt phẩm”.
“Cái gì, tuyệt phẩm!” Dương Quảng Lợi hít sâu một hơi: “Không ngờ trình độ luyện đan của Ngô đạo hữu lại cao siêu như vậy, tôi đúng là may mắn, có thể gặp được đại đan sư như cậu!”
Nói xong, ông ta đưa một bình đan dược tuyệt phẩm cho Ngô Bình, nói: “Ngô đạo hữu, một bình này là đủ rồi. Hơn nữa đây là giải độc đan, cực phẩm đã là rất tốt. Còn bình giải độc đan tuyệt phẩm này, cậu thu về đi”.
Ngô Bình: “Không cần, tôi đã giữ lại dược liệu của một lò, nếu như tôi cần, lại luyện chế thêm là được. Hai bình này, ông cứ lấy đi”.
Đưa qua đẩy lại, Dương Quảng Lợi cũng không khách sáo nữa, cười nói: “Vậy tôi sẽ giữ lại hết. Ngô đạo hữu, ngày mai gia phụ trở về, chắc hẳn ông ấy sẽ mang về không ít dược liệu quý giá. Dựa vào giải độc đan này, tôi có thể được chia ít nhất một phần ba. Đến lúc đó, tôi đưa hết dược liệu cho Ngô đạo hữu”.
Ngô Bình xua tay: “Sao tôi có thể lấy dược liệu của ông chứ”.
Dương Quảng Lợi nói: “Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Dược liệu này ở trong tay chúng tôi không có giá trị, chỉ khi nằm ở trong tay luyện đan sư như cậu mới có thể phát huy hết tác dụng, cậu đừng khách sáo”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, nếu như có gì cần đến, Dương tam gia cứ việc lên tiếng”. Tất nhiên anh đang ám chỉ đến việc luyện đan.
Dương Quảng Lợi nói: “Khó tránh được sẽ phải làm phiền Ngô đạo hữu thêm nữa”.