Ngô Bình gật đầu, cất roi Giáng Long đi, sau đó tát tỉnh cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên vừa mở mắt đã khóc rống: "Tôi sai rồi, đừng giết tôi..."
Ngô Bình: "Đừng khóc nữa, không tao lột da mày!"
Cậu thiếu niên sợ run bắn người, nói: "Anh muốn làm gì?"
Ngô Bình: "Trong hoàng tộc, mày có thân phận gì?"
Cậu thiếu niên: "Hoàng thúc của tôi là tông lão!"
Ngô Bình: "Sao mày phải tới đây?"
Cậu thiếu niên nói: "Tôi vốn chỉ đi ngang qua nơi này thôi, bất ngờ phát hiện ra có rồng ở đây nên quyết định bắt nó, rút gân rồng".
Ngô Bình : "Không oán không thù mà mày lại muốn hại tính mạng của cô ấy, đúng là nên giết!"
Cậu thiếu niên la lớn: "Tha mạng! Tôi biết sai rồi!"
Ngô Bình vốn định chém chết cậu thiếu niên này, nhưng lúc này bản năng theo lành tránh hoạ trong lòng anh bỗng phản ứng. Lẽ nào bây giờ không nên giết hắn?
Thế nên anh mở đôi mắt vận mệnh, quả nhiên nhìn thấy trên đầu thiếu niên này có một vầng sáng đỏ, trong vầng sáng có nhiều đoá hoa màu vàng, có đoá nở rộ có đoá chưa nở, vô cùng loá mắt.
Sau khi anh tu luyện được Đại Mệnh Vận Thuật thì có năng lực lấy được vận mệnh của kẻ khác, bây giờ bỗng biết được vận mệnh của cậu thiếu niên này phi phàm, có mệnh đế vương!
Anh cười khẩy: "Loại người này cho dù có làm hoàng, làm đế cũng sẽ chỉ là bạo quân vô đạo. Thu lấy vận mệnh!"
Anh niệm chú, vầng sáng đỏ trên đầu cậu thiếu niên này bỗng bị lấy đi, sau đó vầng sáng đỏ này lại xuất hiện trên đỉnh đầu của nguyên thần của Ngô Bình.
Đây là lần đầu anh lấy đi vận mệnh của người khác, nhìn kỹ thì dường như vận mệnh cũng là một loại năng lực, chỉ là vô cùng huyền diệu, do vô số cấm chế nhỏ bé và phức tạp cấu tạo thành, ngầm phối hợp với sự biến hoá của trật tự thiên đạo!
Còn cậu thiếu niên bị lấy đi vận mệnh, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một đám mây u tối, đây cũng là một loại vận mệnh, gọi là vận mệnh vô vận. Loại vận mệnh này là thấp kém nhất, kết cục đương nhiên cũng cực kỳ thảm, đời này xem như đi tong, tuyệt đối không có ngày trở mình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Mày cút được rồi!
Cậu thiếu niên như được đại xá, hắn dùng một lá bùa, vội vã chạy trốn.
Sau khi xử lý xong số thi thể trong động tiên, thương tích của Long Thanh Khâm cơ bản đã khôi phục, miễn cưỡng hoá được hình người.
Ngô Bình : "Thanh Khâm, hay là cô tạm thời rời khỏi nơi này đi?"
Long Thanh Khâm lắc đầu : "Tôi đã tu luyện đến lúc mấu chốt rồi, đợi vết thương của tôi khỏi hoàn toàn, tôi mốn đột phá ở đây, nhanh chóng hoá thành chân long".
Ngô Bình: “Tôi luyện cho cô thêm ít Thuần Huyết Thần Đan và Long Nguyên Đan nữa, hai loại đan dược này có thể nhanh chóng giúp cô trở thành chân long”.
Sau đó, Ngô Bình luyện chế đan dược, để lại cho Long Thanh Khâm hai mươi viên Thuần Huyết Thần Đan, mười viên Long Nguyên Đan. Số đan dược này đủ để giúp cô ấy tiến hoá thành chân long trong thời gian ngắn.
Lúc đi, Ngô Bình mang theo Kim Tử, anh quyết định nuôi con khỉ này trong nhà, để nó giúp anh trông coi nhà cửa.