Ngô Bình trả lời lấp lửng: “Thời gian hơi ít”.
Ngũ điện hạ tưởng anh không lĩnh ngộ được gì nên nói: “Điều này cũng bình thường thôi, Tương chí tôn đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có ai lĩnh ngộ được. Nghe nói, chỉ ai có Thần Môn chí tôn thật sự mới cơ hội lĩnh ngộ. Nhưng cũng chỉ là cơ hội mà thôi, chứ chưa chắc có thể thành công. Mà chúng ta đều không có Thần Môn chí tôn nên muốn lĩnh ngộ là điều không thể”.
Ngô Bình: “Dù sao thì tôi cũng rất cảm ơn Ngũ điện hạ đã cho tôi cơ hội này”.
Ngũ điện hạ: “Ngô công tử đừng khách sáo, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau”.
Ngô Bình là người thẳng thắn nên nói luôn: “Ngũ điện hạ cần tôi giúp gì thì cứ nói”.
Ngũ điện hạ sáng mắt lên đáp: “Ngày mai sẽ tổ chức đại lễ tế trời, có rất nhiều quan lại tham gia. Khi ấy, anh hãy cùng tham gia với tôi. Tôi nhận được tin là thái tử sẽ phái người giết tôi. Với thích khách thì tôi có cách xử lý và bắt hắn khai ra kẻ đứng sau. Tiếp theo, tôi muốn nhờ anh đánh thái tử một trận thật đau cho tôi”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh muốn tôi đánh thái tử ư?”
Ngũ điện hạ gật đầu: “Phải đánh trước mặt mọi người, nếu thế thì anh ta không còn mặt mũi đâu mà làm thái tử nữa. Hơn nữa chuyện anh ta tìm người hành thích tôi thì tôi cũng có đủ lý do để buộc anh ta thoái vị rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy đánh người thôi chứ không phải chuyện gì to tát nên gật đầu: “Được”.
Ngũ điện hạ cười nói: “Ngô công tử, phiền anh rồi”.
Hôm đó, Ngô Bình đã ở lại phủ hoàng tử. Anh được xếp ở trong một ngôi nhà yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Vì thế, anh bắt đầu dung hợp 49 Tương chí tôn. Anh đã tu luyện rất nhiều pháp thuật và thần thông, giờ có thể chọn ra 49 loại trong số đó để dung hợp với 49 Tương. Như vậy không chỉ có thể nâng cao uy lực của thần thông, mà còn có thể có 49 loại thần thông biến hóa, từ đó có thêm đến 49 mạng.
Nhưng tu sĩ bình thường không thể luyện ra nhiều sự biến hóa như thế, vì sẽ tiêu hao rất nhiều lực sinh mệnh.
Nhưng Ngô Bình có thể liên tục hấp thu lực sinh mệnh của Thiên Ma nên không phải lo về vấn đề này.
Đêm khuya, một ảo ảnh mơ hồ chợt xuất hiện trong viện, Ngô Bình mở mắt ra rồi lạnh giọng hỏi: “Ai?”
Ảo ảnh đó: “Tôi đến chuyển lời thay thái tử, hi vọng anh đừng lo chuyện bao đồng”.
Ngô Bình cười mỉa: “Nếu tôi cứ lo thì sao?”
Ảo ảnh: “Anh sẽ hồn bay phách tán giống Ngũ hoàng tử”.
“Dám sai người đến dọa tôi, ngày mai tôi sẽ đánh cho anh ta một trận nhớ đời”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Ảo ảnh vặn vẹo rồi không biết tức giận hay kinh ngạc mà mãi sau mới nói: “Nếu anh đã không biết sống chết như vậy thì đừng trách chúng tôi”.
Dứt lời, ảo ảnh đó bắt đầu biến hóa, chắc chuẩn bị rời đi.
“Ăn nói vớ vẩn xong định chuồn à?”, Ngô Bình búng tay một cái, xung quanh chợt biết thành bóng đen u tối, ảo ảnh kia đã bị cắn nuốt.
Đây là một phép thần thông trên Thần Môn, ten là Diệt Thiên.
Ảo ảnh kêu gào thảm thiết, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Đến ý
thức của nó cũng dần trở nên mơ hồ. Sau vài phút ngắn ngủi, nó đã hòa vào màn đêm và biến mất khỏi thế giới này.