Hoàng triều Đại Hạ có năm thừa tướng, Lâm tướng tên Lâm Đoan, đứng thứ ba trong năm tể tướng, quyền lực rất lớn.
Ngô Bình: “Tôi nói mà, sao vẻ mặt mặt mấy người này lại hoảng sợ như vậy, thì ra là đánh cậu nhà Lâm tướng”.
Người trung niên hỏi: “Phải xưng hô cậu thế nào?”
Ngô Bình nói: “Đệ tử Liên Sơn Tông, Ngô Bình”.
Người trung niên: “Quản gia Lâm Phủ, Hồ Vĩ. Cám ơn cậu Ngô giúp tôi giữ lại mấy người này”.
Ngô Bình: “Không có gì”.
Hồ Vĩ vung tay, cao thủ sau lưng đã khống chế mấy người học viện quân sự.
Lúc này có người vội chạy đến, khóc lóc nói: “Quản gia Hồ, không hay rồi, cậu chủ không ổn rồi!”. Người này khóc cũng không phải vì lo lắng cậu nhà Lâm tướng, mà là sợ sau khi người chết thì mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được!
Quản gia Hồ kinh ngạc, nói: “Mau mời danh y đến cứu!”
Lúc này Ngô Bình nói: “Quản gia Hồ, tôi biết y thuật, có lẽ có thể giúp được”.
Ngô Bình là đệ tử Liên Sơn Tông, quản gia Hồ nghe vậy gật đầu, nói: “Vậy làm phiền cậu Ngô, mời!”
Cứ như vậy, nhóm người đi theo đến trung tâm khu giải trí lớn. Tại lầu ba một khu vũ tường, có một thiếu niên tầm mười bảy mười tám đang nằm dưới đất, dưới đầu còn kê quần áo, đã không còn thở. Phía sau đầu cậu ta có dấu vết bị người ta đánh, để lại không ít máu, khiến quần áo ướt đẫm.
Có không ít người đứng xung quanh thiếu niên, ai ai mặt mũi cũng tái nhợt, không biết phải làm sao.
Quản gia Hồ vội đi đến, vì quá hoảng loạn bị vấp vào ghế, nhưng ông ta lại bò dậy lao đến bên cạnh thiếu niên. Thử xem còn thở không, ông ta quay đầu đỏ mắt hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, cậu chủ nhà tôi còn cứu được không?”
Ngô Bình tiến lên quan sát, nói: “Đây là do sau gáy bị thương nặng khiến hô hấp gặp vấn đề”.
Nói rồi, cậu đưa tay nhấn vài cái lên đầu cậu thiếu niên, sau đó lại lấy kim châm ra châm cứu cho cậu ta. Châm chưa đến một khắc thì thiếu niên đã khôi phục hô hấp, mắt cũng chầm chậm mở ra.
Mấy người quản gia Hồ thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: “Cậu chủ, cậu thấy thế nào rồi?”
Thiếu niên ho khan nói: “Cả người không có sức. Hồ Vĩ, người đánh tôi đâu?”
Hồ Vĩ vội nói: “Cậu chủ yên tâm, người đã bắt được rồi. Đúng rồi, đây là cậu Ngô, là người đã cứu cậu”.
Thiếu niên ngồi dậy, cậu ta gật đầu với Ngô Bình: “Cám ơn”.
Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.
Hồ Vĩ đỡ thiếu niên dậy, cậu thiếu niên đi đường vẫn còn loạng choạng, cậu ta ngồi lên ghế, qua một lúc mới nói: “Đưa mấy người đánh tôi đến đây”.
Không lâu sau, mấy người của học viện quân sự kia đều được đưa đến trước mặt thiếu niên. Nhìn thấy thiếu niên không sao, mấy người họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ở Thần Kinh, người dám đánh tôi cũng chỉ có mấy người các anh. Nói đi, muốn chết thế nào!”
Một người trong đó lớn tiếng nói: “Cậu Lâm, chúng tôi đều là học viên của học viện quân sự Đại Hạ, chuyện hôm nay là chúng tôi không đúng, mong cậu Lâm nể mặt học viện, thả cho chúng tôi một mạng!”
Cậu Lâm cười lạnh: “Tha cho các anh, các anh nghĩ có thể sao?”
Quản gia Hồ cũng tức giận một bụng, lạnh lùng nói: “Toàn bộ đều đưa đến Lâm Phủ, đánh cho chết!”
Cậu Lâm là con trai của Lâm tướng, mấy người này suýt nữa đã đánh chết cậu ta, chuyện này đã là tội nặng rồi. Theo luật pháp Đại Hạ, có thể bị đánh bằng gậy tại chỗ rồi.
Mấy người họ lập tức kêu thảm, một người trong đó bỗng ôm chân Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, nể tình mọi người đều là bạn học, cứu chúng tôi một lần đi!”
Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm, nói: “Các anh làm việc không màng hậu quả, nên chịu phạt một trận như vậy đi”.
Cậu Lâm nhìn Ngô Bình, cười nói: “Thì ra cậu Ngô cũng tới từ học viện quân sự”.
Ngô Bình: “Cũng không hẳn, vẫn đang làm kiểm tra”.
Cậu Lâm gật đầu: “Nể mặt cậu Ngô, tôi có thể không giết bọn họ”.