Ngô Bình nhỏ giọng nói: “Anh trở về đột phá Thiên Môn trước, sau đó lại đến cướp cái tiệm cầm đồ đó. Anh thấy đằng sau bọn họ có hơn mười thùng tiền linh”.
Tiểu Vũ cong môi cười: “Ông chủ kia đúng là mắt kém ghê, chẳng nhận ra sự lợi hại của anh Ngô gì hết”.
Sau khi đổi tiền linh xong, Ngô Bình lại đến một tiệm thuốc bắc, bên trong có đủ loại dược liệu, chắc phải mấy chục ngàn loại. Anh cũng tìm được hai mươi bảy dược liệu mình cần và hết tổng cộng hơn ba trăm tiền linh.
Kế tiếp, bọn họ đến một khách sạn ở trọ rồi ăn một bữa ở nhà hàng gần đó.
Ăn uống no nê xong, Ngô Bình lập tức trở về khách sạn tu luyện, lợi dụng linh lực luyện đan. Anh không có lò luyện đan nên chỉ có thể dùng tay không luyện đan. Tuy hiệu quả không được tốt bằng lò luyện đan, nhưng lại mạnh hơn là nấu dược.
Chẳng mấy chốc, anh đã luyện ra ba viên đan dược rồi một ngụm nuốt xuống, tiếp tục đột phá Thiên Môn.
Thiên Môn cần dùng phong môn và mệnh môn làm nền móng và dùng phương pháp đặc biệt để mở ra. Điều này với Ngô Bình biết luyện đan cũng không quá khó khăn.
Lúc anh đang tu luyện, Tiểu Vũ bèn ra ngoài mua mấy cuốn sổ tay tu luyện lần lượt là sổ tay tu luyện cảnh giới Nguyên Thần và Pháp Sư. Chúng đều là loại trọn bộ bìa cứng nên có giá rất cao, toàn hơn trăm tiền linh.
Tiểu Vũ vừa vào khách sạn đã cảm thấy choáng váng, đầu óc thoáng chốc trống rỗng. Đợi đến khi cô ấy hoàn hồn lại bèn vội vàng xông vào trong nhà.
Lúc này, Ngô Bình vừa mở ra Thiên Môn. Nó vừa được mở, ý thức của anh đã nối liền với thiên ý của Sâm La Giới. Tuy kết nối ấy rất mơ hồ, nhưng lại vô cùng có ích với anh. Thông qua sự kết nối thiên ý, Ngô Bình có thể biết được sự biến đổi của quy tắc trong đất trời một cách chính xác rồi kịp thời điều chỉnh.
Thiên Môn vừa mở còn có một luồng sức mạnh thiên đạo chui vào trong đầu, tẩm bổ cho thần hồn của anh.
Tu luyện một lát, Ngô Bình bèn mở mắt ra thì thấy Tiểu Vũ đang ở trước mặt mình.
Ngô Bình mỉm cười, nói với Tiểu Vũ: “Lát nữa, em hãy ra khỏi thành trước, đến ngọn núi phía nam cách thành năm mươi dặm đợi anh”, trước đây hai người từng đi ngang qua ngọn núi đó nên Tiểu Vũ hẳn là nhớ.
Tiểu Vũ gật đầu: “Anh Ngô, phải cẩn thận đó!”
Ngô Bình rời khỏi nơi trọ, đi đến cửa hàng mua sáu cái túi trước, mỗi một túi đều có thể đựng được mấy trăm nghìn Tiền linh.
Lúc này, cửa hàng đã đóng, thị vệ tuần tra nghiêm ngặt, toàn bộ cửa sổ đều làm bằng sắt thần, cửa dày chừng nửa mét, dưới đất đều là sắt nóng chảy, lúc này dù là một chuột cũng không thể vào được cửa hàng.
Ngô Bình sử dụng linh lực, nhẹ nhàng bay lên đáp xuống trên nóc cửa hàng. Trên mái nhà, có hai cao thủ cảnh giới Nguyên Thần trấn giữ, từ trên cao nhìn xuống, vì vậy khi Ngô Bình vừa xuất hiện thì bọn họ đã chú ý, lập tức bay qua.
“Vù!”
Ngô Bình biến thành cái bóng mờ, nghe thấy hai tiếng “bịch bịch”, hai pháp sư đã chưa nhìn thấy bóng người đã bị đánh ngã dưới đất, ngất xỉu.
“Ầm!”
Anh vốn dĩ không định lặng lẽ đi qua, mà một cước đạp vỡ mái nhà, đi thẳng xuống dưới. Anh đến tầng một, linh lực lan ra thông qua hai chân, rất nhanh đã tìm được chỗ lắp cơ quan. Anh đi qua, đánh một quyền xuống đất, trực tiếp đánh vỡ cơ quan, để lộ một cái động đi xuống.
Anh bay xuống dưới lòng đất, quả nhiên giống như Thiện Đóa đã nói, nơi này có năm cái rương tiền linh lớn, cộng thêm một cái rương nhỏ. Anh mở rương nhỏ, bên trong là một loại tiền tệ màu xanh vàng, ẩn chứa khí tức Thiên Đạo, ước chừng có hơn mười nghìn miếng.
Ngô Bình cũng không quan tâm, đem năm rương tiền linh lớn bỏ vào bốn cái túi trước, sau đó tay trái ôm theo rương nhỏ, tay phải cầm bốn cái túi lớn, bay ra khỏi tầng hầm.