Đường Băng Vân gật đầu: “Ok!”
Xong xuôi, Ngô Bình kéo theo một sợi xích rồi lại lặn xuống nước. Lần này, anh đã đào một lối đi theo thể tích của lò luyện đan để nó có thể chui qua.
Cuối cùng, anh buộc sợi xích cố định lên thần lò, sau đó lắc sợi xích để đầu bên trên bắt đầu kéo, còn anh sẽ đẩy từ bên dưới, hai phút sau lò luyện đã nổi lên mặt nước. Sau đó, anh lại kéo hai cái hòm khác lên.
Lúc này, trời đã tối đen, sau khi lò luyện được vớt lên bờ thì lại được cho ngay lên xe theo đúng yêu cầu của nnm sau đó đưa về căn biệt thư mới xây của anh. Giờ nhà anh đã trang hoàng xong, đồ gia dụng được Chu Thanh Nghiên chọn nên có thể ở luôn được rồi.
Vì thế, Ngô Bình chào tạm biệt Chu Nhược Tuyết rồi lái xe đưa Đường Băng Vân về huyện Minh Dương luôn.
“Ngô Bình, anh chuẩn bị dùng cái lò ấy để luyện đan dược gì?”, Đường Băng Vân rất quan tâm đến bệnh của ông nội mình.
Ngô Bình: “Ông cô bị thương đến nền móng khi đột phá cảnh giới, tôi cần luyện chế một lò Quy Nguyên Đan cho ông ấy uống. Uống xong, chắc ông ấy có thể khôi phục lại tu vi cảnh giới Địa Tiên của mình”.
Đường Băng Vân thở phào một hơi: “Thế thì tốt, nếu ông tôi không khoẻ lại thì Đường Môn loạn mất”.
Ngô Bình: “Lại có chuyện gì à?”
Đường Băng Vân: “Lúc anh lặn xuống dưới, tôi đã nhận được tin là đường chủ Đường Dị của Kim Ngọc Đường thuộc Đường Môn đã tự lập môn phái riêng. Hai nhóm mà tôi cử đi đều bị người của ông ấy đánh cho bị thương. Kim Ngọc Đường nắm trong tay một phần tư sản nghiệp của Đường Môn, giờ nơi này hoạt động riêng rẽ thì sẽ là đả kích chí mạng với Đường Môn đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Ông cô đã lộ diện rồi mà ông ta vẫn dám làm thế à?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đường Dị có cao nhân chống lưng, không thì còn lâu mới dám làm thế”.
Đường Băng Vân nhớ lại ngày trước, Đường Thiên Tuyệt bị tà ma chiếm mất cơ thể, Ngô Bình hỏi: “Chuyện lần này có liên quan đến tà ma không?”
Đường Băng Vân: “Tôi cũng không rõ, tôi bị cắt liên lạc với Đường Dị rồi. À, một nửa sản nghiệp của Đường Dị ở Cảng Thành, bao gồm ngân hàng, bất động sản, bệnh viện, tiệm vàng. Chắc Đường Dị đang ở đấy”.
Ngô Bình: “Lần này chúng ta đi Cảng Thành tiện thể điều tra Đường Dị này luôn”.
Đường Băng Vân khẽ thở dài một hơi: “Tôi có cảm giác hình như có một sức mạnh khủng khiếp nào đó đang nhắm vào Đường Môn, ít cũng phải 10 năm rồi”.
Ngô Bình: “Cũng có thể do cô lo nghĩ nhiều quá!”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không, trực giác của tôi luôn rất chuẩn”.
Sang sông xong là chiếc xe phóng lên đường cao tốc. Vì không vội về ngay nên Ngô Bình lái xe thong dong ở mức 120 km/h. Một lát sau, đột nhiên có hai chiếc xe container đi song song xuất hiện ở phía trước.
Dù đã tối, nhưng đường cao tốc vẫn có nhiều xe. Vì hai chiếc container quá bành chướng nên đã cản lối đi của nhiều xe đằng sau, họ nháy đèn, nhấn còi, nhưng hai chiếc container ấy vẫn mặc kệ.