Ngô Bình thi xong môn sinh vật, vừa ra khỏi phòng thi thì đã thấy Hàn Băng Nghiên đứng ngoài cửa vẫy tay chào mình. Học sinh của lớp mười một và mười hai đều ngơ ngác, chuyện gì thế kia? Hoa khôi của trường tìm Ngô Bình làm gì?
“Ngô Bình, trưa nay đi ăn chung không?”, Hàn Băng Nghiên cười, hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Được, cậu muốn ăn gì, tôi mời”.
Hàn Băng Nghiên chớp mắt: “Đường Tây Tử có một nhà hàng ngon lắm, chỉ là giá cả hơi đắt”.
Ngô Bình cười, nói: “Cậu cứ gọi”.
Từ Kiêu vốn định đi theo ăn chực nhưng vì hạnh phúc của bạn bè, cậu ta chỉ đành cắn răng không lên tiếng, giương mắt nhìn Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên rời đi.
Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đi bên nhau, cười cười nói nói, Giang Nhu bắt gặp cảnh đó thì ngây ra, nhưng sau đó liền cười nhạt như không có chuyện gì. Trong mắt cô ta, Hàn Băng Nghiên và cô ta cũng không thuộc cùng một thế giới.
Bày trí của nhà hàng ở đường Tây Tử khá tốt, Hàn Băng Nghiên gọi hai món, Ngô Bình cũng gọi hai món, sau đó họ vừa ăn vừa nói chuyện.
“Bình Thần, hôm nay thi thế nào?”
Ngô Bình: “Ngoại ngữ chắc được điểm tuyệt đối, sinh vật cũng cỡ đó”.
“Woa, không hổ là Bình Thần, giỏi quá, tôi lấy nước thay rượu, mời cậu một ly”.
Ngô Bình ăn nửa chừng thì nhận được tin nhắn của Trương Siêu.
“Một giờ chiều có một trận, tổng tiền cược là bốn trăm năm mươi nghìn, cậu có hứng thú không?”
Hai giờ chiều đã phải thi rồi, thời gian hơi gấp gáp.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được, nhưng thời gian không nằm trong thỏa thuận trước đó của chúng ta, nếu thắng tôi phải được chia tám phần”.
Trương Siêu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được”.
Cậu ăn xong thì nói: “Băng Nghiên, tôi có chút việc, cậu về trường trước đi”.
“Ừ, chiều gặp”.
Cậu đến quán net trước mặt trường, vừa đúng một giờ, Trương Siêu đã mở máy sẵn cho cậu và đăng nhập vào tài khoản game.
Cậu ngồi vào, cuộc chiến liền bắt đầu.
Lần này tiền cược nhiều, cao thủ cũng nhiều, còn có kẻ nhằm vào Ngô Bình. Ba tiểu đội vây đánh họ, bắn nhau rất khốc liệt. Đến vòng cuối, Ngô Bình chỉ còn một đồng đội, còn đối phương thì lại còn hai đội với đầy đủ người, tình hình không khả quan.
Trương Siêu hơi lo lắng, hỏi: “Sao hả, có tự tin không?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Lo gì. Bây giờ tôi đã không còn là đối tượng họ nhằm vào nữa, ngược lại thoải mái hơi trước”.
Đúng vậy, trong vòng cuối, hai đội còn đủ người lập tức bị những đội khác vây giết, hiện trường rất hỗn loạn.
Ngô Bình đứng ngoài nhìn, thỉnh thoảng lại chêm vào, lén giết một bên có thực lực khá mạnh. Khi khu vực an toàn càng lúc càng thu hẹp, Ngô Bình giết chết ba đối thủ bằng ba phát súng, cuối cùng hai đánh một, nhẹ nhàng ăn được gà.
“Phù, thắng rồi”. Trương Siêu
thở phào.